Edit: Jann
Beta: Dừa
Trước mắt Nguyên Sơ đột nhiên hiện ra một ngọn lửa, mà nàng nhìn thấy phía sau ngọn lửa chính là một bóng dáng cao gầy đang khiêng túi gạo chậm rãi đi về phía trước. Mái tóc ngắn bạc trắng hai bên mai và thái dương của người kia đều có mô hôi lóng lánh. Hình bóng này đã khắc sau vào trong tâm trí của nàng, cho dù có trôi qua bao nhiêu năm thì cũng không thể nào quên được..
"Không.. Không!"
"Ầm.." Chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn! Lúc Vi Sinh Cực tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở dưới chân núi. Chẳng biết ngọn núi cao trước mặt đã sụp một nửa vào bên trong từ lúc nào! Mà lại chẳng thấy bóng dáng của Nguyên Sơ đâu.
Kỳ lạ, chẳng lẽ hắn ngã xuống chân núi mà Nguyên Sơ lại bị rơi vào trong núi hả?
Vi Sinh Cực vừa nghĩ đến đây thì có chút nóng nảy. Đúng lúc này, hắn phát hiện lực từ trường cực nặng của của núi Tu Du đã biến mất, ngay sau đó ngự kiếm bay lên tìm hình bóng của Nguyên Sơ.
Tuy nhiên, phóng tầm mắt ra nhìn thì chỉ thấy đá vụn và cây cối bị tuyết trắng bao phủ. Bầu trời lại tràn ngập những bông tuyết nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, cứ như thế này tìm cũng phải cách hay.
Vi Sinh Cực dồn khí vào đan điền, lúc hắn mở mắt ra một lần nữa thì hai mắt đã biến thành màu xanh lam!
"Băng Cực Lam Đồng!"
Hai ngón tay của hắn dựng thẳng ở trước mi tâm, cảnh vật trước mắt lập tức biến thành màu xanh lam. Sau đó, hắn lại từ từ quét mắt nhìn hết toàn bộ ngọn núi, đột nhiên phát hiện ra một điểm đỏ nhất ở bên trong một vùng xanh lam.
"Ở chỗ đó!"
Vi Sinh Cực vội vàng bay qua chỗ kia, khi hắn đẩy hết tuyết trắng và đá vụn ra hai bên xong, cảnh trước mắt khiến cho hắn không khỏi mở to hai mắt ra nhìn!
"Nguyên thượng nhân!"
Lúc này, cả người Nguyên Sơ đều chìm trong vũng máu, nhưng máu của nàng lại còn biến thành băng, thật giống như hoa máu nở rộ ở dưới thân của nàng. Khuôn mặt nàng tái nhợt cuộn mình ở trong đó, nếu không phải Vi Sinh Cực có thể "nhìn" nhịp tim của nàng thì hắn còn tưởng rằng nàng cứ như vậy mà chết đi.
Vi Sinh Cực cẩn thận ôm Nguyên Sơ ra, nhưng lập tức bị khiếp sợ khi phát hiện hắn không cảm giác được bất kỳ linh khí nào ở trong cơ thể của nàng. Nhìn qua nàng chỉ giống như một người phàm bình thường, nếu nàng bị chôn ở trong tuyết lâu thêm một lát thì có lẽ thật sự sẽ chết đi giống như một người phàm!
Hắn hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng lấy một miếng da thú thật dày ra bao bọc nàng lại. Sau đó, vừa vận chuyển linh khí cho nàng, vừa vội vàng bay về phía bên ngoài bí cảnh.
Vừa ra khỏi đó là đi mất một ngày đường, thời tiết lập tức lại khôi phục thành ngày hè. Nhưng hắn vẫn nhìn thấy Nguyên Sơ run lên không ngừng, dưới sự trợ giúp của da thu mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông càng điềm đạm đáng yêu hết sức.
Y sư, hiện tại hắn nhất định phải tìm được y sư mới được!
Mà Dạ Trầm Uyên đang ở xa xa ngoài trăm triệu dăm lại mãnh liệt mở mắt ra. Hắn đưa tay lên sờ trái tim có chút không yên của mình, chỉ nhíu mày không nói gì.
"Sao vậy?" Lão lệ quan tâm hỏi hắn.
"Không sao.." Dạ Trầm Uyên nói tiếp: "Chỉ là, đột nhiên ta cảm thấy ngực rất khó chịu, rất hoảng sợ, có phải sư phụ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Lão Lệ nghe xong thì nhịn không được nói: "Nàng không khiến người khác gặp chuyện không may là tốt lắm rồi! Hơn nữa, bình thường thì những lão quái vật bên trên Nguyên Anh sẽ không đi lại trên đại lục. Với tu vi hiện tại của nàng thì có ngang ngược thế nào cũng không xảy ra chuyện được!"
Cho dù lão Lệ nói như vậy, nhưng Dạ Trầm Uyên vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
"Cũng may, chỉ một lúc nữa là đến thời gian bí cảnh mở ra, hi vọng sư phụ vẫn ngoan ngoãn chờ ta ở bên ngoài."
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều hăng hái chém giết, liều mạng tu luyện, ngẫu nhiên sẽ gặp được người không có mắt đến tìm ngược đãi thì hắn cũng đánh trả trực tiếp. Trái lại tu vi còn được củng cố vững chắc hơn nhiều.
Chỉ là Nguyên Sơ không ở đây nên lòng hắn chỉ muốn về nhà, cuộc sống một tháng này thực sự rất khó khăn.
Lúc này, Vạn Linh Nhi truyền âm đến từ phía xa xa: "Dạ công tử, mau đến đây, có phát hiện mới!"
Dạ Trầm Uyên nghe xong thì đi qua, vừa đến đã bị Vạn Linh Nhi kéo vào trong bụi cỏ.
"Huynh nhìn xem đó là cái gì?"
Dạ Trầm Uyên tập trung nhìn theo, chỉ thấy một con chuột nhỏ đáng yêu như con thỏ đang chạy vọng quanh ở một chỗ.
Ngay sau đó, hắn lập tức nghe thấy giọng nói của Vạn Linh Nhi: "Đó là chuột tìm kiếm bảo vật, nó cứ đi đi lại lại ở chỗ kia thì chứng minh bến dưới chỗ rất có thể có thứ gì đó!"
Dạ Trầm Uyên không có hứng thú, hắn không muốn bở lỡ ngày bí cảnh mở ra. Hơn nữa, bảo bối thì tìm mãi không hết, vẫn là sư phụ quan trọng nhất.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vạn Linh Nhi được vào bí cảnh, lúc này nếu không có Dạ Trầm Uyên thì người Phượng Triều quốc cũng sẽ không cho nàng đi vào. Cho nên, nàng nhìn thấy thứ gì cũng đều phấn khởi.
"Bây giờ ta sẽ ra! Nếu tìm được thứ tốt thì ta sẽ chia cho huynh!"
Dứt lời, Vạn Linh Nhi lập tức xông ra ngoài!
Nhưng nàng vừa xuất hiện thì con chuột kia lập tức bị dọa chạy mất. Nàng đi loanh quanh ở chỗ kia một lát mà vẫn không phát hiện ra chỗ kỳ lạ nào, mãi cho đến khí nàng khom lưng gõ gõ trên mặt đất..
"Ơ? Dạ công tử, bên dưới chỗ này trống rỗng!"
Vạn Linh Nhi chưa kịp nói thêm câu nào thì Dạ Trầm Uyên bỗng nhiên nhào về phía nàng: "Cẩn thận!"
Trong nháy mắt, nàng được Dạ Trầm Uyên cứu đi, chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, mặt đất đột nhiên nổ tung! Một con địa long màu vàng đất mạnh mẽ chui lên từ bên dưới!
Nói là địa long, chứ thật ra chính là giun đất. Nhưng con giun đất này lại to lớn một cách thần kỳ, đợi khi nó hoàn toàn ra khỏi mặt đất thì ước chừng chiều dài cũng phải đến mười mấy hai mươi thước! Thân thể tròn tròn cứng cứng kia khiến cho một người sợ sâu bọ như Vạn Linh Nhi run rẩy da đầu!
Sau một chiêu đánh hụt kia, giun đất to lớn nhìn chằm chằm về phía Dạ Trầm Uyên. Nó không có mắt nhưng năng lực cảm giác lại rất mạnh, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút là nó đều có thể phản ứng lại cực nhanh.
Dạ Trầm Uyên phát hiện đây là một con linh thú tứ giai, tương đương với Kim Đan. Vì thế nên hắn nói với Vạn Linh Nhi: "Ngươi lui về phía sau, không nên đến gần!"
Vạn Linh Nhi nghe vậy thì vội vàng tránh ra. Không bị nàng liên lụy nên Dạ Trầm Uyên thoải mái hơn không ít. Mắt thấy thời gian không còn nhiều, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng mới được. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, Dạ Trầm Uyên đã sử dụng toàn lực ứng phó!
Tiếng động bên này quá lớn đã khiến cho những người khác chú ý. Bởi vì lối ra của bí cảnh ngay ở gần chỗ này nên đa số người đều bị hấp dẫn lại đây. Bọn họ thấy Dạ Trầm Uyên một thân một mình đánh nhau với quái vật to lớn như vậy thì đều trốn đi, không một ai ra tay giúp đỡ. Ai cũng chờ được nhìn hắn trở thành trò cười!
Nguyên nhân rất đơn giản, trong khoảng thời gian này, bọn họ vốn dĩ đều có ý đồ với Vạn Linh Nhi. Ai ngờ, mấy người Phượng Triều quốc rất biết nhìn xa trông rộng, lại phái một người lợi hại như vậy đi vào bảo vệ Công chúa.
Một tháng này, bọn họ đều ăn không ít khổ từ Dạ Trầm Uyên. Thực lực của hắn rất mạnh, không có một người cùng cấp nào có thể sánh bằng. Nhưng bây giờ, hắn đang phải đối mặt với linh thú cao cấp, lần này chắc hẳn hắn nhất định phải chết nhỉ?
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, Dạ Trầm Uyên biết Long Ngữ, cái này chuyên dùng để chống lại linh thú. Trời sinh đối phương sẽ bị hắn áp chế, nếu gặp phải linh thú có linh trí cao thì nói không chừng còn có thể khống chế đối phương, thật giống với Côn lần trước vậy.
Cho nên chỉ chốc lát sau, con giun đất to lớn kia đã bị thương đến mức trở nên ủ rũ.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có người lao tới bắt lấy Vạn Linh Nhi đang trốn ở một bên!
Người kia chính là Lưu Bình, lúc này dáng vẻ của hắn rất nhếch nhác, cũng không thấy bóng dáng của mấy người hầu ở bên cạnh hắn lúc mới vào. Ban đầu thú hương được thả trên người của hắn, nhưng bây giờ người chết lại là người khác. Dạ Trầm Uyên hơi suy nghĩ là có thể hiểu ra nguyên nhân bên trong.
Thấy Dạ Trầm Uyên bị linh thú vướng chân, hắn bắt được Vạn Linh Nhi thì lập tức định chạy!
Lần trước, hắn muốn bắt Vạn Linh Nhi nhưng không có kết quả, sau khi bị Dạ Trầm Uyên dọa chạy thì mấy người bọn họ liên tiếp gặp linh thú tấn công. Hắn mạo hiểm nhiều lần mới có thể thoát ra được, sau đó nghĩ lại, nhất định là nữ nhân thối tha này đã động tay động chân với bọn họ! Cho nên, lúc này hắn thấy Vạn Linh Nhi lạc đàn thì trực tiếp bắt nàng mà không cần suy nghĩ!