Edit: Jann
Beta: Dừa
Hơn nữa không thể sử dụng pháp thuật, cũng không thể sử dụng pháp khí, thực sự không có kẽ hở nào sao?
Nguyên Sơ nghĩ nghĩ một lát rồi đột nhiên lấy một tấm Khinh Thân phù ra vỗ lên người, kết quả chạy được một đoạn xa!
"Quá tốt! Có thể sử dụng Kinh Thân phù nha!"
Nay sau đó, Nguyên Sơ quay đầu lại, vui mừng nói cho Vi Sinh Cực biết.
Vi Sinh Cực đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt hiện rõ là không ủng hộ. Bọn họ vừa mới đi chưa được bao xa nha, chẳng lẽ vị này dự định cứ dùng Khinh Thân phù mãi sao?
Kết quả hắn còn chưa nói gì thì đã thấy Nguyên Sơ lấy ra một xấp Khinh Thân phù thật dày. Cũng không biết nàng đã tích cóp được đống này từ đâu, nhưng lúc này đúng dịp có chỗ thể sử dụng!
Nghĩ như vậy, nàng còn chia một nửa cho Vi Sinh Cực, sau đó hào phóng nói: "Cho ngươi chỗ này, chúng ta dùng Khinh Thân phù thì có thể đi nhanh hơn!"
Kết quả Vi Sinh Cực chỉ nắm chặt xấp phù nhưng không hề nhúc nhích.
"Sao thế?" Nguyên Sơ thấy vậy thì nghiêng đầu hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai của Vi Sinh Cực nhăn dúm lại một chỗ, sau nửa ngày, hắn mới dùng đôi mắt đen nhấp nhánh kia nhìn chằm chằm Nguyên Sơ và hỏi một cách nghiêm túc:
"Nếu đệ tử cõng ngài đi lên thì ngài có thể cho ta hết chỗ phù này hay không?"
Nguyên Sơ hết sức kinh hãi!
Mà hiện tại, Vi Sinh Cực cũng đang điên cuồng kêu gào ở trong lòng, Nguyên Sơ thượng nhân tiêu pha quá tay rồi! Khinh Tân phù nhị phẩm mà còn có một xấp dầy như này, chỉ cần bán đống phù này cũng được không ít linh thạch đấy! Người bình thường thì chỉ dùng khi nào đang chiến đấu thôi, nàng thì hay rồi, lại muốn dùng phù để leo núi!
Nguyên Sơ phải mất nửa ngày mới có thể tìm lại giọng nói của mình, vẻ mặt nàng kỳ quái hỏi: "Cho nên.. Ngươi thà cõng ta bò từng bước cũng không chịu dùng phù lục?"
"Đúng!" Vi Sinh Cực gật đầu cực kỳ nghiêm túc: "Kính xin thượng nhân chấp nhận yêu cầu của đệ tử!"
Dứt lời, ánh mắt nóng bỏng của hắn lập tức rơi vào đống phù trong tay Nguyên Sơ!
Nguyên Sơ thấy hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy thì đưa tất cả phù cho hắn theo bản năng: "Vậy, vậy được rồi.."
Vi Sinh Cực nghe mà hai mắt sáng ngời! Hắn vội vã nhận tập phù rồi nắm chặt ở trong lòng bàn tay, cố gắng khống chế không để mình lộ ra dục vọng ngay trước mặt Nguyên Sơ một lần nữa, nhanh chóng xoay lưng đi gập người lại.
"Thượng nhân lên đi!"
Nếu Nguyên Sơ là một Nguyên Anh bình thường thì Vi Sinh Cực tuyệt đối không dám làm bậy như vậy. Tuy nhiên, Nguyên Sơ mới mười tuổi nên hắn cảm giác rằng mình vẫn có thể dỗ dành nàng được.
Nguyên Sơ thì cảm thấy thú vị, người này lại có thể cõng nàng chỉ vì muốn tiết kiệm mấy tấm phù sao? Ha ha, núi cao như vậy, để xem hắn kiên trì như thế nào!
Thân mình Nguyên Sơ nhỏ nhắn, sau khi nàng leo lên lưng Vi Sinh Cực thì hắn ước lượng một chút. Ừm, cảm thấy không nặng bao nhiêu, sau đó bọn họ tiếp tục đi lên trên núi.
Lúc đi, Vi Sinh Cực âm thầm nghĩ, Nguyên Sợ thượng nhân thật dễ nói chuyện, nếu không phải nàng có thực lực mạnh như vậy thì chắc đã bị người ta lừa đến phá sản bất cứ lúc nào rồi.
Nguyên Sơ được người cõng trên lưng, không phải tự đi đường nên tâm trạng rất tốt!
Nàng cười hỏi: "Lúc bí cảnh này mở ra còn không có cả hào quang bảo vật, người khác đều không thèm vào mà sao ngươi vẫn đến đây?"
Vi Sinh Cực trả lời không chút do dự: "Thà giết sai một ngàn cũng không thể buông tha một cái, nếu cẩn thận thì vẫn có thể tìm được thứ tốt."
Nguyên Sơ nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ ngươi rất thiếu tiền sao? Tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng là đồ đệ của chưởng môn, hẳn là không thiếu tài nguyên để tu luyện chứ?"
Vi Sinh Cực hơi mím môi.
Bây giờ hắn đã là đệ tử thân truyền của chưởng môn, nên chắc chắn không thiếu tài nguyên tu luyện. Chỉ là hắn đã sống tiết kiệm nhiều năm rồi, từ đó mới nuôi dưỡng thành tính nết này của hắn, mặc dù đang sống yên ổn nhưng vẫn luôn nghĩ đến những gian khổ của hắn.
Lúc này, trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn đã có không ít thứ tốt, nhưng hắn đều không nỡ dùng, lúc nào cũng cảm thấy cần phải tích góp nhiều càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể yên tâm!
Cho nên, Vi Sinh Cực nghiêm túc nói: "Vậy thì xem như đi ra ngoài lịch luyện, vốn dĩ tu hành là không thể lười biếng!"
Nguyên Sơ nghe hắn nói vậy thì che miệng cười không ngừng: "Vậy ngươi cõng ta leo núi cũng là tu hành sao?"
Vi Sinh Cực gật đầu: "Ừm, tu luyện thể chất chính là như thế này!"
Nguyên Sơ cảm thấy người này thật đáng yêu, hơn nữa nàng nhận thấy Vi Sinh Cực tiến bộ rất nhanh, hiện tại cũng đã đạt đến Trúc Cơ rồi. Quả nhiên không hổ danh là một trong những nhân vật phản diện trong truyện, thiên phú này đúng là khiến người ta ghen tỵ!
Xung quanh núi Tu Du chỉ có một con đường có thể đi, lúc này bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên ánh mắt của Nguyên Sơ trở nên nghiêm nghị!
Một giây sau, đầu ngón tay nàng chợt lóe lên linh quang, ngày sau đó đã chặt đứt đầu lưỡi của một con Hàn thú - thằn lằn đá có ý định đánh lén bọn họ!
Con thằn lằn kia kêu lên một tiếng lạ lùng, nó nhận ra hai con mồi này không hề yếu đuối như nó tưởng tượng nên nhanh chóng quay đầu bỏ chạy!
Nhưng Vi Sinh Cực vừa nhìn thấy nó thì hai mắt lập tức sáng lấp lánh! Hắn trực tiếp thả Nguyên Sơ xuống khỏi người hắn và rút kiếm ra đuổi theo!
Nguyên Sơ ngã xuống mặt đất mà không gặp một trở ngại gì! Khuôn mặt nàng chết lặng, chỉ là một con Hàn thú tam giai thôi mà, có cần xúc động như vậy không?
Nguyên Sơ xoa xoa cái mông nhỏ bị ngã đau của mình xong, sau đó thở phì phò chạy lại chỗ Vi Sinh Cực thì phát hiện con thằn lằn kia đã bị hắn giết chết rồi!
Nguyên Sơ có chút líu lưỡi, thật nhìn không ra Vi Sinh Cực còn có bản lĩnh này, Hàn thú tam giai tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ trung kỳ nhưng lại có thế giết chết con Hàn thú kia nhanh như vậy? Hơn nữa còn là một chiêu mất mạng!
Nhưng mà.. Lúc này, hắn đang làm gì kia? Nguyên Sơ chán nản vỗ trán.
"Ngươi đang làm gì thế?"
Bây giờ, Vi Sinh Cực đang ngồi xổm trước thi thể của con thú khổng lồ. Hắn nghe thấy Nguyên Sơ nói nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ có giọng điệu ẩn chứa vui sướng truyền đến mà thôi: "Toàn thân con thằn lằn này đều là báu vật đó, ta đang định lột da của nó xuống, mang ra chợ phường cũng có thể bán được giá tốt!"
Nguyên Sơ nghe vậy thì đành phải nhẫn nhịn, được rồi, da của con thằn lằn này cũng đáng giá mấy viên linh thạch. Kếu quả, nàng ngồi xổm xuống ở bên cạnh đợi một lát thì phát hiện Vi Sinh Cực lột da xong rồi lại tiếp tục róc xương!
"Ngươi, ngươi, ngươi lấy đống xương này làm gì?" Nguyên Sơ trợn to mắt nhìn hắn.
Vi Sinh Cực nghe xong thì quay sang nhìn Nguyên Sơ, biểu cảm kia thật giống như đang nhìn một tên phá gia chi tử không rành thế sự!
"Xương của Hàn thú - thằn lằn đá là cứng nhất, có thể sử dụng để làm vũ khí."
Nguyên Sơ nghe xong chỉ biết ngậm miệng im lặng. Nàng lại ngồi thêm một lúc nữa, thế mà phát hiện Vi Sinh Cực lấy xương xong lại tiếp tục nhổ răng!
"Ngươi.."
Lúc này, Nguyên Sơ chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy Vi Sinh Cực mừng rỡ nói: "Răng nanh của thằn lằn đá là thủy tinh có màu sắc, có thể bán cho các tiểu cô nương làm pháp khí và trang sức!"
Nguyên Sơ nhìn chằm chằm thi thể chỉ còn lại nội tạng và thịt ở trên mặt đất, âm thầm thương tiếc cho con thú này. Kết quả, nàng lại thấy Vi Sinh Cực đưa tay ra cắt thịt!
Lúc này Nguyên Sơ thật sự không thể nhịn được nữa: "Ngươi lấy thịt để làm gì? Ngươi không giữ lại không gian để bỏ thêm đồ khác sao? Chúng ta còn muốn tìm kiếm bảo vật đấy!"
Vi Sinh Cực nghe vậy thì cảm thấy rất hợp lý, nhưng sau đó hắn lại vén vạt áo lên, khiến cho Nguyên Sơ khiếp sợ không thôi. Dưới vạt áo của hắn có những hai mươi mấy chiếc nhẫn trữ vật, lúc này lại nghe hắn nói:
"Ăn thịt của Hàn thú - thằn lằn đá có thể cải thiện thể chất, khiến cho người ta không sợ lạnh nữa! Cho dù ta không ăn nhưng mang đi phơi khô rồi bán cho lính đánh thuê ở khu vực lạnh cũng tốt!"
Nguyên Sơ nghe xong thì đau lòng nhìn hắn. Chắc chắn trước kia đứa nhỏ này đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cho nên lúc này mới không bỏ qua cả chút thịt của một con thú.
Vậy nên Nguyên Sơ không nói gì nữa, nên tôn trọng cách sống của người khác mà đúng không?
Vì thế nên nàng ngoan ngoãn ngồi lên một tảng đá ở bên cạnh, chờ Vi Sinh Cực cắt thịt thằn lằn thành từng miếng rồi nhét vào trong chiếc nhẫn trữ vật..
Một lát sau, cuối cùng trong tầm mắt của Nguyên Sơ chỉ còn lại một đống nội tạng! Bây giờ có thể đi được rồi chứ? Nguyên Sơ nhẹ nhàng thở ra rồi đứng lên, nhưng lúc này lại nghe thấy Vi Sinh Cực nói: "Không vội!" Hắn xắn tay áo lên, dáng vẻ như đàn chuẩn bị đánh một trận lớn: "Tim gan của thằn lằn đá có thể làm thuốc! Còn ruột thì vô cùng dẻo dai, rất nhiều người đều dùng nó làm cung tên.. Về phần quả thận này, nó.."