Edit: Jann
Beta: Dừa
".. Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn lợi dụng sơ hở ở những nơi mà phụ hoàng không thể nhìn thấy.. Vì ta không muốn mang thêm phiền phức cho phụ hoàng mà đa số thời gian ta đều nhẫn nhịn. Dù sao bọn họ cũng không đạt được mục đích mà đúng không? Chỉ là.. Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến thì vẫn cảm thấy khổ sở mà thôi.. Loại cuộc sống này, cũng không biết khi nào mới có thể là chính mình!"
Dạ Trầm Uyên không biết nói như thế nào, hắn dựa lưng vào cây đại thụ, hơi ngửa đầu lên, điều duy nhất mà hắn cảm thấy may mắn ở trong lòng lúc này chính là: Chắc hẳn thể chất của của sư phụ rất khó bị người khác phát hiện phải không?
Sư phụ, sư phụ.. Hắn đột nhiên cười khổ, không nghĩ tới mới tách ra một lúc mà hắn cứ nghĩ đến nàng như vậy sao?
Lúc này, Dạ Trầm Uyên nghe được tiếng nước chảy ào ào ở phía sau, sau đó là tiếng bước chân lên bờ. Dạ Trầm Uyên còn tưởng rằng Vạn Linh Nhi đã tắm rửa xong nên xoay người lại. Không nghĩ đến vừa quya đầu đã nhìn thấy Vạn Linh Nhi mặc áo trong trắng tinh ước sũng đứng ở chỗ đó.
Cả mắt và chóp mũi của nàng đều hồng hồng, tóc đen thật dài dính vào ngực, cơ thể phát triển của thiếu nữ phong tình kia nửa lộ nửa không, tràn đầy ngây ngô và quyến rũ hấp dẫn.
Thế nhưng Dạ Trầm Uyên lại nhanh chóng nhắm mắt: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lời nói lạnh như băng của Dạ Trầm Uyên khiến cho thân thể Vạn Linh Nhi run lên. Nàng tin tưởng bản thân mình vẫn rất đẹp, hơn nữa có được nàng còn có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ, không có nam nhân nào có thể chống cự lại loại hấp dẫn này.
Cho nên, Vạn Linh Nhi cố lấy dũng khí nói:
".. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn bị người khác nhìn chằm chằm, chính là vì nguyên âm của ta chưa bị phá! Bọn họ ai cũng đều muốn lấy lần đầu của ta, nhưng là.. Ta không hề muốn cho bọn họ chút nào!"
Vạn Linh Nhi thấy Dạ Trầm Uyên vẫn nhắm chặt hai mắt, hơn nữa còn nhăn mày xiết chặt mi tâm thì không khỏi vội vàng nói:
"Nhưng huynh lại khác, ta nhìn ra được huynh là một chính nhân quân tử. Cho nên, ta tình nguyện dâng tất cả bản thân cho huynh, cũng không mong muốn những nam nhân xấu xa kia được lợi! Huynh.. Huynh giúp ta đi! Chỉ cần ta mất nguyên âm thì bọn họ chắc chắn sẽ không nhớ thương ta như vậy nữa.. Van xin huynh.."
Đôi mắt đẹp của nàng rơi lệ, một khi mất nguyên âm thì thủ cung sa màu hồng nhạt trên cổ nàng sẽ biến mất. Đến lúc đó, thể chất Thuần Âm này của nàng sẽ mất đi lực hấp dẫn đối với rất nhiều người. Cõ lẽ đây mới là cách giải quyết một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Mà nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vạn Linh Nhi gặp được người không mơ ước thân thể của nàng. Cho nên, nàng có ấn tượng rất tốt đối với Dạ Trầm Uyên. Nếu thật sự phải chọn một người để trao nguyên âm, thì nàng hy vọng người đó là Dạ Trầm Uyên.
Vậy nên, Vạn Linh Nhi lại đi thêm vài bước về phía trước, trực tiếp đến trước mặt Dạ Trầm Uyên, nhưng lại không dám đưa tay ra chạm vào hắn, thân thể ướt sũng nhè nhẹ run lên ở trong không khí.
"Xin huynh.. Ta không cần huynh chịu trách nhiệm, coi như là huynh đang giúp ta đi, về sau chúng ta có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!"
Nếu như là nam nhân khác đang ở đây, chỉ sợ không có mấy người có thể cưỡng lại loại hấp dẫn này. Ai có thể từ chối khi gặp một mỹ nhân vội vàng muốn hiến thân mà lại không yêu cầu chịu trách nhiệm, quan trọng nhất là còn có thể tăng cảnh giới.
Dạ Trầm Uyên nghe xong thì đột nhiên mở to mắt.
Một giây sau, chỉ thấy một trường bào màu đen nhanh chóng bay lên rồi khoác ở trên người Vạn Linh Nhi, bọc kín nàng lại.
Vạn Linh Nhi thực sự sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt quá mức lạnh lẽo cũng quá mê hoặc lòng người của Dạ Trầm Uyên.
"Sau này, không cần làm chuyện như vậy."
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, chợt nhớ đến điều gì đó rồi bỗng nhiên cười.
"Thân thể của nữ hài, chỉ có thể cho người mà yêu mình nhất xem, những người khác đều không có tư cách."
Dạ Trầm Uyên vỗn cực kỳ đẹp trai, lúc này cười lên làm cho nhan sắc tựa thần tiên dường như tươi tắn tràn đầy sức sống chỉ trong nháy mắt, khiến cho bất cứ ai gặp phải đều quên hết dung tục tầm thường.
Rõ ràng Vạn Linh Nhi có thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, nhưng lại không phải dành cho nàng, cũng biết rất rõ lời này của hắn là hướng về người khác. Nhưng trong nháy mắt Vạn Linh Nhi được trường bào màu đen bao bọc thì trái tim vẫn đập "thình thịch" không ngừng!
Giây phút này, nàng gần như có thể xác định trong lòng Dạ Trầm Uyên đã có người để thích. Mặc dù Vạn Linh Nhi rất khó chịu nhưng cũng cảm thấy tò mò.
Không biết người kia là ai mà có thể được tình cảm đáng trân trọng này của hắn như thế?
- -
Nguyên Sơ đang ở cuối chân trời xa đột nhiên cảm thấy tai mình hơi ngứa, có người đang nhắc đến nàng sao?
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng! Nàng vận hành tốc độ của thuyền Thiên Phương đến mức cao nhất. Sau ba ngày, cuối cùng cũng đến đỉnh núi Tu Du!
Lối vào đỉnh núi Tu Du là một ngọn núi cao ngất ẩn trong mây! Mà chính giữa ngọn núi dường như đã bị người ta bổ một kiếm xuống!
Nếu một người đứng ở dưới núi nhìn lên trên thì chỉ cảm thấy cả bầu trời đều biến thành một đường thẳng. Nhưng đi xuyên qua một đường trời này thì cảnh tượng trước mắt lập tức nghịch chuyển.
Vốn dĩ đang là ngày hè nên rất nóng, nhưng sau khi đi qua đường trời này sẽ thấy tuyết trắng bị rừng rậm che khuất. Ở phía cuối của tuyết và cây cối kia có một ngọn núi cao, chỗ kia chính là đỉnh Tu Du!
Lúc này Nguyên Sơ mới phát hiện không có nhiều người ở chỗ này lắm. Khi nàng đi vào không hề nhìn thấy một người nào ở bên trong. Nhưng nàng vẫn muốn nắm chắc thời gian, bởi vì chỉ ba tháng sau là bí cảnh này sẽ biến mất.
Nguyên Sơ bay qua chỗ đầy tuyết kia, vừa bay vừa thả uy áp của Nguyên Anh ra ngoài khiến cho tất cả chim muông bọ rắn đều không dám đến gần. Một cơn gió thổi qua mang theo một lượng hoa tuyết lớn nhưng Nguyên Sơ vẫn không để ý đến, chẳng mấy chốc nàng đã đến chân núi Tu Du.
Đời trước, người kia đã lấy được Túc Nguyên Linh Châu ở đỉnh núi Tu Du. Còn lần này, linh châu là của nàng!
Có linh châu ở đây, bọn họ nhất định có thể tìm thấy Túc Kính nhanh hơn!
Nguyên Sơ tràn đầy lòng tin mà đến, kết quả nàng còn ở dưới chân núi chưa đi lên thì đã thấy một nam nhân rơi từ trên trời xuống!
"Vi Sinh Cực?" Trong nháy mắt khi Nguyên Sơ nhận ra người kia, thì không thèm suy nghĩ lập tức đưa tay ra đón!
Mà Vi Sinh Cực vừa thấy là Nguyên Sơ thì cũng mở to hai mắt nhìn: "Nguyên Sơ thượng nhân?"
Sau khi hai người bình an đáp xuống đất, Nguyên Sơ nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi làm gì ở đây?"
Vi Sinh Cực lập tức đứng thẳng người, sau đó hành lễ với Nguyên Sơ.
"Đệ tử nghe nói chỗ này mới mở một bí cảnh, cho nên.. Cố ý đến xem một chút."
Chỉ là dọc theo đường đi, hắn vẫn chưa tìm được thứ gì, cũng chỉ có ngọn núi này là trông có vẻ kỳ lạ, rất có khả năng có bảo tàng.
Nhưng lực hút của ngọn núi này rất lớn nên không thể ngự kiếm bay trên không, chỉ có thể trèo từng bước một mà thôi. Lúc nãy, hắn mới leo đến một nửa thì đột nhiên bị một hàn thú tấn công bất ngờ, kết quả không cẩn thận bị ngã xuống dưới!
Sau khi Nguyên Sơ biết lý do hắn ngã xuống, thì ngẩng đầu nhỏ lên nhìn đỉnh núi cao ngất ẩn trong mây ở phía trên, rồi lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Đi lên á? Đừng đùa chứ?
"Nguyên thương nhân cũng đến đây tìm bảo vật hay sao?" Vi Sinh Cực mặc một thân áo đen hỏi.
Nguyên Sơ chép chép miệng: "Ây.. Cứ coi như vậy đi, bên trên có một kho bảo vật nhỏ, chúng ta đi lên tìm được gì thì chia ba bảy, ngươi thấy thế nào?"
Hai mắt Vi Sinh Cực lập tức sáng ngời, hắn nghiêm túc hỏi: "Là đệ tử bảy, người ba sao?"
Nguyên Sơ khiếp sợ nhìn Vi Sinh Cực, nàng không nghe nhầm đấy chứ? Lại có người dám đưa ra yêu vầu vô lý như thế này với nàng sao?
Tuy nhiên.. Nguyên Sơ nhớ hình như kho bảo vật nhỏ này cũng không có gì đáng để nàng để mắt đến ngoài Túc Nguyên Linh Châu ra. Căn cứ theo tinh thần yêu mến hậu bối, nàng đành khốn khổ nói: "Đi, ngươi bảy thì ngươi bảy! Đi thôi!"
Coi như nàng tiêu tiền mời người đến nói chuyện phiếm, không thì trên đường leo núi sẽ cực kỳ nhàm chán.
Hai người ăn nhịp với nhau và tiếp tục lên núi. Nhưng chưa đi được mấy bước thì Nguyên Sơ đã cảm thấy không vui, đã bao lâu rồi nàng chưa sử dụng chân của mình để đi đường?