Edit: Jann
Beta: Dừa
Ba người kia vừa dứt lời thì lập tức cười cười đi về phía Vạn Linh Nhi. Tuy Vạn Linh Nhi cũng đã là Trúc Cơ, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của ba người bọn hắn. Chỉ chốc lát sau, quần áo của nàng đã bị đối phương xé rách tơi tả trong lúc đánh nhau.
Vạn Linh Như vừa thẹn lại vừa sợ, cuối cùng khi không thể lùi được nữa thì nàng đột nhiên lấy ra một tấm phù rồi tự dán lên người!
Linh quang màu vàng tản ra, tạo thành một cái quang thuẫn ở trước mặt Vạn Linh Nhi. Nhìn thoáng qua quang thuẫn kia thì có thể thấy vô cùng vững chắc, cuối cùng nàng cũng có cơ hội để thở dốc.
Lưu Bình thấy vậy thì nhướn mày nói: "Không tồi nha! Hộ Mệnh phù tứ phẩm, coi như phụ hoàng của ngươi cũng bỏ ra hết tiền vốn. Tuy nhiên, chỉ cần ta toàn lực tấn công ba lần thì linh lực của loại phù này sẽ cạn sạch!"
Dứt lời, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một món pháp khí - là một cây búa to lớn, linh khí chảy ngược ở trong đó, chỉ thấy cây búa phát ra ánh sáng màu đỏ rồi sau đó hung hăng đập xuống!
Chỉ nghe một tiếng nổ "ầm", Vạn Linh Nhi hét lên rồi ôm đầu ngồi xổm xuống, Linh quang thuẫn màu vàng trên người nàng mãnh liệt mờ đi một ít.
Hai người hầu đi theo bên người Lưu Bình đều cười phá lên. Sau đó, giữa tiếng cười ồn ào của họ, ánh mắt Lưu Bình trở nên sắc bén rồi đập mạnh một búa nữa xuống!
"Ken két.." Linh quang thuẫn màu vàng nứt ra một khe hở. Vạn Linh Nhi thấy vậy thì run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng!
Vạn Linh Nhi không kìm chế được mà nhắm hai mắt lại khi thấy búa thứ ba chuẩn bị đập xuống! Nàng không dám tưởng tượng nếu mình bị những người này bắt thì sẽ có kết cục như thế nào!
Nhưng một búa mang theo lực phá ngàn quân kia lại đột nhiên dừng lại vào một giây sau cùng khi sắp đập xuống người Vạn Linh Nhi!
Nàng cẩn thận mở to mắt ra, bất ngờ nhìn thấy có một vị thiếu niên áo trắng xuất hiện ở trước mặt mình.
Linh khí cuồn cuộn như gió lốc thồi tung bay tay áo dài của thiếu niên. Nhưng hắn chỉ cần một tay đã có thể chặn lại chiếc búa sắt to lớn kia, hơn nữa trông có vẻ như không tốn nhiều sức lực.
"Này.. Sao có thể xảy ra chuyện này?" Lưu Bình và tùy tùng theo bên cạnh hắn ta đều kinh ngạc mở to mắt ra nhìn, hắn ta đã dồn toàn lực vào một búa vừa nãy đó!
Dạ Trầm Uyên thật sự không muốn tham gia vào việc này, nhưng sau đó hắn hỏi Vạn Linh Nhi: "Ngươi hi vọng kết cục của bọn họ như thế nào?"
Lúc này Vạn Linh Nhi đã bị dọa sợ chết khiếp, mãi đến khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô cảm của Dạ Trầm Uyên thì mới tìm lại được lý trí.
Về tình, nàng hận không thể giết chết những người này! Nhưng vừa nghĩ đến Lưu Bình là Hoàng tử rất được trọng dụng của Lưu Vân quốc thì nàng lại do dự, cuối cùng chỉ khóc nói: "Giúp ta đuổi bọn họ đi, ta không muốn gặp lại bọn họ!"
Dạ Trầm Uyên nghe vậy thì gật gật đầu, thật ra hắn cũng đoán được Vạn Linh Nhi sẽ trả lời như vậy. Mặc dù vị công chúa của Phượng Triều quốc này có hơi điêu ngoa, nhưng làm người cũng xem như lương thiện. Những nữ nhân được nàng cứu ra khỏi Hỗn Nguyên Tông đều được sắp xếp hết sức ổn thỏa.
Chỉ có điều, thả hồ về rừng không phải là lực chọn sáng suốt.
Dạ Trầm Uyên nheo mắt lại, tay hắn dùng chút lực, sau đó đánh vỡ tan chiếc búa khổng lồ kia ngay dưới mí mắt của Lưu Bình! Chiếc búa này là pháp bảo bản mệnh của Lưu Bình, lúc này lại bị đánh vỡ khiến cho hắn ta phun ra một búng máu. Ánh mắt nhìn Dạ Trầm Uyên cũng thay đổi, mang theo sự sợ hãi vô biên!
Dạ Trầm Uyên khẽ cười: "Đừng xuất hiện trước mặt ta một lần nào nữa, cút!"
Lưu Bình cũng không phải người ngu ngốc không có đầu óc, hắn ta thấy Dạ Trầm Uyên đánh trả dễ dàng như vậy thì cũng biết ba người bọn hắn không phải đối thủ của người kia, nên vội vàng dẫn người chạy đi! Chỉ là trước khi đi, ánh mắt của hắn ta mang theo sự ác độc nhìn thoáng qua Dạ Trầm Uyên, không biết hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng Lưu Bình không hề hay biết rằng, khi bọn họ vừa quay người lại thì Dạ Trầm Uyên đã bắn một thứ gì đó lên trên người bọn họ. Đó chính là hương ẩn thú, là thứ có thể thu hút linh thú phát cuồng tốt nhất. Mà thứ có nhiều nhất trong bí cảnh này chính là linh thú, có hương ẩn thú ở đây thì chưa chắc bọn họ có thể sống sót ra ngoài.
Đây chính là lý do vì sao người ta nói, đắc tội ai cũng không nên đắc tội Luyện dược sư.
Nhưng Vạn Linh Nhi không biết Dạ Trầm Uyên còn chuẩn bị phần sau, cho nên khi thấy những người đó bị dọa chạy, lại nghĩ không chừng về sau còn gặp lại thì tâm trạng lập tức sa sút.
Dạ Trầm Uyên không có tâm trạng dỗ dành nữ hài tử khác mà lão lệ cũng không có. Chỉ thấy lão khen ngợi:
"Tiểu tử tốt, xuống tay càng ngày càng xấu xa, phải như vậy mới được! Một đám súc sinh bắt nạt tiểu nữ hại thì tâm nhãn có thể lớn đến mức nào? Ra tay trước cũng tốt, để tránh sau này bọn hắn lại đến quấy rối."
Dạ Trầm Uyên không phủ nhận lời của lão Lệ. Nhưng trong lòng hắn còn băn khoăn về Nguyên Sơ, cứ cảm thấy sợ hãi lúc hắn không có bên cạnh không biết Nguyên Sơ ăn ngon không, ngủ ngon không, hoặc là không vui thì phải làm sao, rồi có ai dỗ dành người không?
Trong lòng Vạn Linh Nhi rất khó chịu, nàng nhìn quần áo bị xé rách tươm của mình mà mắt đỏ lên. Sau một lát mới cố gắng kìm nén tâm trạng của mình rồi chỉ vào dòng suối bên cạnh, giọng khàn khàn nói:
"Vừa nãy, những người đó đã chạm vào ta.. Ta muốn qua bên kia tắm rửa một lát."
Dạ Trầm Uyên nhìn dáng vẻ quần áo xộc xệch của Vạn Linh Nhi, tất nhiên hắn hiểu rõ trước khi hắn đến đã xảy ra chuyện gì, cho nên trực tiếp xoay lưng đi.
Dạ Trầm Uyên thắng thắn như vậy khiến Vạn Linh Nhi cảm thấy an toàn hơn, tuy nhiên cũng thấy hơi mất mát.
Sau khi vào nước, nàng cởi quần áo của mình ra, cuối cùng ôm đầu gối ngồi trong nước, một lát sau lại đột nhiên khóc lớn lên!
".. Dạ công tử, huynh có cảm thấy.. Ta bỏ qua cho bọn họ như vậy là rất ngu xuẩn hay không?"
Tiếng khóc của nàng khiến cho Dạ Trầm Uyên đang ôm cánh tay dựa vào thân cây khẽ nhíu mày. Nhưng nghĩ đến Nguyên Sơ vẫn đang làm khách ở Phượng Triều quốc thì hắn cũng có thêm mấy phần kiên nhẫn đối với Vạn Linh Nhi.
"Không, khi mỗi người đưa ra sự lực chọn thì đều có lý do của họ." Dạ Trầm Uyên thật sự không biết an ủi người khác, tuy nhiên hành vi của hắn chính là sự an ủi lớn nhất. Bởi vì chỗ này là ven suối, rất có khả năng sẽ có linh thú lại đây uống nước. Vì để cho Vạn Linh Nhi không xảy ra chuyện gì trong lúc tắm, mà từ lúc hắn đến vẫn luôn thả uy áp ra bên ngoài, thế cho nên mới im ắng như này, không có bất cứ linh thú náo dám đến đây.
Vạn Linh Nhi vừa khóc vừa suy nghĩ: Dạ Trầm Uyên đúng là một chính nhân quân tử. Sau đó nghe thấy nàng nói: "Thật ra năm đó.. Ta vô tình bị người khác phát hiện là thể chất Thuần Âm, thân là thể chất Thuần Âm nên nguyên âm của ta có thể giúp cho người khác thải bổ, trực tiếp tăng thêm một cảnh giới nhỏ. Cho nên, bắt đầu từ giây phút ta bị phát hiện đã có rất nhiều người muốn cướp ta đi, hoàn toàn không để ý lúc ấy ta mới chỉ mười tuổi.."
Vạn Linh Nhi nghĩ đến những ký ức đáng sợ kia mà không kìm lòng được ôm chân càng chặt.
Mà lời nói của nàng lại làm cho Dạ Trầm Uyên nghĩ đến Nguyên Sơ. Thể chất của Nguyên Sơ là thể loại đặc biệt vạn năm khó gặp. Hắn thực sự không dám tưởng tượng ra hậu quả nếu chuyện này bị người khác biết được sẽ như thế nào!
Cho nên, phải nhanh chóng trở nên manh mẽ mới được! Lúc này, lại nghe thấy Vạn Linh Nhi nhỏ giọng nức nở: ".. Lúc ấy, có một lão quái vật Nguyên Anh bắt cóc ta thành công. Hơn nữa còn lột sạch đồ của ta, ta chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy ghê tởm! May mắn thay, phụ hoàng, mẫu hậu và lão tổ tông của ta đuổi tới kịp thời mới cứu được ta. Nhưng cũng vào lần đó, trong quá trình cứu ta mà Mẫu hậu của ta đã mất.. Huhu.. Có đôi khi ta thực sự oán hận thể chất này của mình!"
Nước mắt của nàng của chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng một bàn tay trông cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
Dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi, hôm nay lại gặp phải loại chuyện này, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến những chuyện không dám nhớ lại trong quá khứ.
Sau đó nàng lại lau nước mắt, khàn giọng cười gượng: "Đương nhiên, cũng bởi vì mấy người phụ hoàng liều mạng bảo vệ ta nên những người kia đẫ bớt đi không ít. Ta có thể trải qua cuộc sống tương đối yên ổn, nhưng.."