Chương 90: Đỉnh núi Tu Du.

Edit: Jann

Beta: Dừa

Mười tuổi đã đạt Nguyên Anh? Nếu trong phạm vi Đế Quốc mà có một nhân vật như này thì làm sao hắn không biết được? Vậy nên chỉ có một khả năng, nàng là người của Thập Đại Tiên Môn!

Vậy mà lại là người bên phía tiên môn?

Nguyên Sơ bị hắn nhìn chằm chằm thì cảm thấy hơi khó chịu, nàng hừ một tiếng nói: ".. Lão già, sao các người không nói cho đồ đệ của ta biết trước bí cảnh này bị hạn chế tu vi?"

Làm hại nàng mất hết mặt mũi.. Đáng ghét, không vui chút nào!

Lúc này, Vạn Hồng mới như tỉnh lại từ trong mơ, khôi phục vẻ mặt tươi một lần nữa, cân nhắc rồi nói: "Bởi vì bí cảnh nhỏ này cứ hai năm sẽ mở một lần, cho nên mọi người đã biết quy tắc này từ lâu. Chắc hẳn nha đầu Linh Nhi nhà ta không cẩn thận quên nói chuyện này cho.. Nói cho lệnh đồ."

Nguyên Sơ giả vờ giả vịt mà gật đầu, ngay sau đó lại nghe đối phương nói: "Xin hỏi vị này.. Thượng nhân, có phải ngươi là người của Thập Đại Tiên Môn hay không?"

Nguyên Sơ không nghĩ đến bản thân lại bị nhận ra nhanh như thế, nhưng thân phận của nàng cũng không phải không thể gặp người, vì vậy mới ngạo mạn nói: "Ta là Nguyên Sơ, phong chủ Hàn Kiếm Phong, một trong mười sáu phong của Vạn Kiếm tông! Lần này đến khu vực của Đế Quốc là vì muốn tìm người thân giúp đồ đệ nhỏ của ta."

Vạn Hồng vừa nghĩ đến Dạ Trầm Uyên mới mười lăm tuổi mà đã có sự chín chắn như thế kia, lại nhìn tiểu loli trước mắt có linh cốt chỉ mới mười tuổi mà nhìn qua cùng lắm là bảy tám tuổi, trong phút chốc cảm thấy đầu như to ra một vòng.

Hết lần này tới lần khác người ta còn có tu vi đáng để đắc ý, lai lịch kinh người, nên thái độ lập tức thận trọng hơn gấp một vạn lần.

"Hóa ra là thượng nhân Nguyên Sơ của Vạn Kiếm tông? Không thể tiếp đón từ xa! Mau, mời vào bên trong, ghế trên!"

Nguyên Sơ gật gật đầu, lúc vừa định đi theo đối phương qua đó thì đột nhiên có một con diều nhỏ xinh màu xanh bay tới, sau đó dừng ở lòng bàn tay Nguyên Sơ.

Ở Đế Quốc, mọi người truyền âm chủ yếu bằng đá truyền âm hoặc kính truyền âm, vân vân.. Chỉ có Thập Đại Tiên Môn mới sử dụng Truyền Âm phù và diều truyền âm mà thôi. Nguyên Sơ hơi nhướn mày rồi nhanh chóng bóp nát con diều kia. Ngay lập tức, giọng nói vừa dịu dàng lại mang theo uy nghiêm của chưởng môn đại nhân trực tiếp truyền vào trong đầu nàng.

"Tiểu Sơ, ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi chứ?"

Nguyên Sơ âm thầm thè lưỡi, nàng đi mấy năm rồi mới nhớ đến nàng, quả nhiên đứa nhỏ không có mẹ đều là cây cỏ nha~Giọng nói của chưởng môn lại truyền đến lần nữa: "Lúc trước ngươi nhờ bổn tọa để ý đỉnh núi Tu Du cho ngươi phải không, mấy ngày trước có người nói đã tìm được lối vào. Chỉ là bí cảnh kia vừa mở ra đã vô cùng nguy hiểm, hơn nữa lại nằm ở chỗ giao nhau giữa Đế Quốc và Tiên môn. Những người đi vào đều nói ở bên trong có rất ít linh bảo, trái lại có rất nhiều dấu vết của linh thú hung mãnh để lại. Ngươi chắc chắn ngươi phải đi sao?"

Lời nói của Vạn Kỳ Thính Phong khiến cho một người luôn luôn có dáng vẻ không đứng đắn như nàng lại đột nhiên nghiêm túc!

Đã tìm được lối vào đỉnh núi Tu Du!

"Thượng nhân? Nguyên thượng nhân?" Vạn Hồng đung đưa tay trước mặt Nguyên Sơ.

Những người ở quốc gia khác thấy Vạn Hồng thân là tôn giả Nguyên Anh nhưng lại cung kinh với một tiểu nha đầu thì hoang mang, không lẽ nàng là người của Đế Quốc đưa đến?

Nguyên Sơ nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó nhìn hắn cười cười: "Cái gì cơ? Xin lỗi ngài, vừa nãy ta nghe gia chủ truyền âm nên không để ý, có điều ta sợ là không thể ở lại Phương Triều quốc được nữa."

"Hả?" Vạn Hồng hơi ngập ngừng nói: "Nhưng cái đó, đồ đệ của ngài.. Phải một tháng nữa mới có thể ra ngoài!"

"Không có việc gì." Nguyên Sơ hơi vội vàng, nhưng trên mặt lại thấp thoáng có sự hưng phấn: "Chờ hắn đi ra rồi ngài cứ nói cho hắn biết ta đã trở về là được, tự hắn sẽ biết cần phải làm gì."

Thấy dáng vẻ của Nguyên Sơ trông thực sự gấp gáp nên Vạn Không cũng không tiện giữ lại, đành nói: "Mong thượng nhân yên tâm, chờ lệnh đồ ra ngoài, Phượng Triều quốc chúng ta nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt."

Nguyên Sơ gật gật đầu: "Vậy thì cảm ơn ngài trước!"

"Khách khí, khách khí."

Hai người khách sáo xong, Nguyên Sơ vội vàng lấy thuyền Thiên Phương ra, bay lên không trung mà đi.

Thuyền Thiên Phương vừa được lấy ra, mọi người lập tức cảm nhận được linh quang thuộc về tiên khí chợt lóe lên trước mắt!

Tiên khí, thế nhưng lại có tiên khí?

Những người của Nhất Đẳng quốc ở bốn phía nhanh chóng vây lại đây, hỏi Vạn Hồng dồn dập: "Vạn tôn giả, người vừa nãy là ai vậy? Là người của Đế Quốc sao?"

Vạn Hồng nhìn bóng dáng đã khuất xa của Nguyên Sơ, mỉm cười: "Không kém bao nhiêu đâu!" Vạn Kiếm tông chính là môn phái đứng đầu Thập Đại Tiên Môn, ngang ngửa với một nửa Đế Quốc, cho nên nếu bàn về thân phận thì Nguyên Sơ cũng không kém mấy so với Công chúa Đế Quốc.

Tuy nhiên Vạn Hồng không nhiều lời, mặc dù Đế Quốc và Tiên môn vẫn có qua lại nhưng cực kỳ ít. Ông ta vẫn không nên làm người dẫn đầu thì hơn.

Bên kia, Nguyên Sơ đã khởi động tốc độ cao nhất của thuyền Thiên Phương! Mục tiêu chính là chỗ giao nhau giữa Tiên môn và Đế Quốc!

Đỉnh núi Tu Du là bí cảnh mà Nguyên Sơ đã để vuột mất ở đời trước. Sở dĩ nàng nhờ chưởng môn phái người lưu ý cái bí cảnh này là bởi vì từng có người lấy được một linh khí hạ phẩm ở trong đó.. Túc Nguyên Linh Châu!

Đời trước, mặc dù Dạ Trầm Uyên lấy được Túc Kinh nhưng lại không thể sử dụng, chính là vì không có Túc Nguyên Linh Châu này. Nhiều năm sau, nhờ hắn cứu được một người nên được người ta tặng đồ, dúng lúc bên trong lại có viên Linh Châu này, từ đó mà thần khí Túc Kính mới hoàn toàn đầy đủ.

Tuy nhiên đời này, nàng không muốn đợi lâu như vậy, nàng muốn có viên Linh Châu này ngay bây giờ!

Sau khi Dạ Trầm Uyên đi vào bí cảnh thì phát hiện sư phụ bị bí cảnh đá văng ra. Hắn vội vàng muốn quay ra ngoài nhưng cửa vào đã đóng lại.

"Đáng giận!" Không nghĩ đến bí cảnh này còn hạn chế tu vi!

Lão Lệ thấy hắn nóng vội thì chậm rãi nói: "Ngươi đừng vội, qua một tháng là có thể ra khỏi bí cảnh này. Chỉ một tháng thôi, Tiểu Sơ nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không gây ra chuyện ầm ĩ gì đâu."

Nhưng mà nhớ đến tính cách của Nguyên Sơ, nàng sẽ ngoan được sao? Ừm.. Tiểu Uyên mới dạy dỗ nàng một trận, chắc là sẽ ngoãn ngoãn được mấy ngày thôi? Lão Lệ không chắc chắn lắm.

Dạ Trầm Uyên cũng biết sau khi bản thân đi vào rồi thì phải đợi một tháng nữa bí cảnh mở ra mới có thể đi ra ngoài lần nữa.

Hắn nhăn mày, cố tình vào lúc này chiếc chuông trên tay hắn lại rung lên.

"Không tốt, đây là chuông truyền tin, nha đầu Vạn Linh Nhi gặp nguy hiểm!"

Dạ Trầm Uyên khẽ rùng mình, vừa vào đã gặp nguy hiểm thì hiển nhiên là báo thù. Vốn dĩ hắn không muốn tham gia vào những chuyện ân ân oán oán của người khác, nhưng nhớ đến bây giờ sư phụ vẫn đang ở Phượng Triều quốc. Hắn không còn cách nào khác chỉ đành lần theo cảm ứng của chuông mà nhanh chóng bay về phương hướng của Vạn Linh Nhi..

Mà Dạ Trầm Uyên không đoán sai, đúng là trả thù, tuy nhiên đối phương không phải muốn giết Vạn Linh Nhi mà là.. Muốn có nàng!

Phải biết rằng, Vạn Linh có thể chất Thuần Âm, cơ thể của nàng là dụng cụ tinh lọc linh khí tốt nhất. Hơn nữa, nếu ai có thể có được nguyên âm của nàng thì còn có thể tăng lên một cảnh giới nho nhỏ. Cho nên, lúc này mấy người Lưu Vân quốc đang vây quanh nàng đều có loại ý nghĩ này: "Vạn Linh Nhi, không phải trước kia phụ hoàng của ngươi đều không cho ngươi đi vào bí cảnh sao? Vậy mà lần này lại cho ngươi đi vào, có phải lão hồ đồ rồi hay không? Dù sao bí cảnh cũng có nhiều người như vậy, một người có thể chất Thuần Âm như ngươi đi vào thì có khác gì thần dược mất đi sự bảo vệ đâu chứ! Hay là ngươi cho rằng, ở chỗ này còn có người bảo vệ ngươi giống như ca ca của ngươi?"

Tay Vạn Linh Nhi nắm chặt chuông, trái tim đập cực nhanh!

"Lưu Bình, các ngươi mà dám đụng vào một sơi lông của ta thì ca ca ta nhất định sẽ không qua bỏ qua cho các ngươi!"

"Ơ? Sợ quá đi!" Người tên Lưu Bình dùng hai tay ôm ngực tỏ vẻ như sợ hãi, nhưng trong mắt lại lóe lên sự sắc bén: "Nếu ta ăn người xong rồi giết ngươi, thì ai biết được?"