Edit: Jann
Beta: Dừa
Không biết Nguyên Sơ nghĩ đến cái gì mà đột nhiên bay lên khỏi mặt đất. Nàng bay đến đến trước mặt Dạ Trầm Uyên, bình tĩnh nhìn hắn.
Tầm mắt của Dạ Trầm Uyên đột ngột bị Nguyên Sơ ngăn chặn, hắn há miệng nhưng chưa nói được lời nào đã nghe Nguyên Sơ cự kỳ nghiêm túc nói.
"Ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ ngươi cũng được yêu!"
Nói xong, nàng lấy hai tay nâng mặt Dạ Trầm Uyên, dưới ánh mắt không thể tin nổi của ai kia nhẹ nhàng in một nụ hôn xuống mi tâm của hắn.
Dạ Trầm Uyên cảm nhận được trái tim của mình đang đập rất nhanh!
Sau khi hôn xong, Nguyên Sơ nhanh chóng lùi về phía sau, đứng giữa không trung nhìn hắn rồi cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết!
"Thế nào? Ta đã che đi nụ hôn của bà ấy rồi! Sau này, khi ngươi nhớ tới nụ hôn này thì chỉ có thể nghĩ đến ta!" Như vậy, hắn sẽ không nghĩ đến Mộc Cẩm Nhu rồi đau lòng nữa. Chuyện mà Mộc Cẩm Nhu có thể làm thì nàng cũng có thể!
"Sư phụ.." Dạ Trầm Uyên không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với nàng. Hắn biết rõ Nguyên Sơ xem bản thân như trưởng bối của hắn, hương vị của nụ hôn này chủ yếu mang tính cổ vũ nhiều hơn là lưu luyến. Cho nên, cuối cùng hắn chỉ nói một câu mà Nguyên Sơ nghe không hiểu cho lắm.
"Người nhanh lớn lên đi.."
Lớn lên á? Vì sao phải lớn lên thế?
Người trưởng thành có biết bao nhiêu là phiền muộn ấy, nàng đã trải qua rồi nên mới biết tuổi nhỏ có nhiều chỗ tốt đến nhường nào.
Nguyên Sơ cảm thán về nội tâm lão yêu quái của mình một lát, sau đó cũng âm thầm ra quyết định, trước khi nàng lớn lên thì nhất định phải ra sức tỏ vẻ đáng yêu cho đủ mới được! Không thì, đợi đến lúc già đi mới phát hiện không đủ dễ thương, đây là loại lĩnh hội đau đớn đến mức nào nha!
- -
Lại hai ngày trôi qua, đã đến lúc bí cảnh mở ra!
Nguyên Sơ trốn ở trong Thiên Châu chờ Dạ Trầm Uyên mang nàng đi vào bí cảnh chơi.
Bởi vì cửa vào của bí cảnh nhỏ này ở Phượng Triều quốc, cho nên có không ít người ở những Nhất Đẳng quốc khác cũng đến đây. Tuy nhiên, có lão tổ tông Nguyên Anh của Phượng Triều quốc cũng ở đây nên người ở những quốc gia khác đều không dám làm bậy. Thật ra, Lão tổ tông kia ở đây chỉ là vì chờ Nguyên Sơ. Sau khi trận chiến kia kết thúc, bọn họ chỉ thấy được Dạ Trầm Uyên mà không nhìn thấy Nguyên Sơ đâu hết. Một nhát kiếm giết chết Cực Ác Ma Xà kia của Nguyên Sơ thật sự khiến trời đất rung chuyển, cho dù bọn họ không có mặt ở hiện trường mà vẫn cảm nhận được dư chấn đáng sợ.
Một nhân vật lợi hại như vậy, tất nhiên phải được chiêu đãi theo đúng lễ rồi. Hơn nữa, nếu có thể giết chết Cực Ác Ma Xà thì ít nhất cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ, có đúng không?
Cho nên Dạ Trầm Uyên vừa đến đã được dẫn đến chỗ ngồi, lão già Nguyên Anh hơn ba trăm tuổi của Phương Triều quốc ngồi ở trên long ỷ, nhìn Dạ Trầm Uyên mà cười tủm tỉm.
"Quả nhiên danh sư xuất cao đồ! Dạ công tử còn nhỏ tuổi mà đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, đúng là hiếm thấy!"
Lời nói của Vạn Hồng không hề nói quá chút nào, Dạ Trầm Uyên mới mười lăm tuổi đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, thật sự nằm trong phạm vi thiên tài rồi.
Chỉ tiếc rằng, Nguyên Sơ mười tuổi đã là Nguyên Anh trung kỳ. Có Nguyên Sơ đối lập để so sánh, nên Dạ Trầm Uyên đều cảm thấy những lời ca ngợi của mọi người chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Hắn không những không cảm thấy kiêu ngạo, mà trái lại còn thấy hơi xấu hổ.
"Tôn giả khen nhầm rồi."
Vạn Hồng thấy Dạ Trầm Uyên tuổi trẻ tài cao còn khiêm nhường như thế thì càng hài lòng, hắn sờ sờ râu hỏi: "Đúng rồi, sư phụ của ngươi đâu rồi? Lúc trước nàng đã giúp Phượng Triều Quốc chúng ta tiêu diệt Hỗn Nguyên tông, lão phu nên cảm ơn nàng thật tốt mới phải."
"Nàng.." Dạ Trầm Uyên mỉm cười, hắn mặc một chiếc áo bào trắng tinh, nhìn thoáng qua càng giống tiên giáng trần không nhiễm khói lửa nhân gian.
"Nàng không thích gặp người, cho nên không thể ra đây xem."
"Như vậy hả.." Vạn Hồng hơi tiếc nuối, ban đầu hắn còn muốn xin đối phương chỉ bảo chút đạo nghĩa thế sự, trao đổi xem cảm nhận về việc tu hành thế nào, nhưng sợ là không có cơ hội này rồi.
Lúc này, đã có người đánh chiêng trống ở phía dưới. Vạn Hồng nghe thấy bèn cười với Dạ Trầm Uyên: "Bí cảnh sắp bắt đầu, Dạ công tử cũng đi đi, hy vọng ngươi có thể gặp được kỳ ngộ, tu hành nâng cao thêm một bậc. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn phải tăng một cách cẩn thận."
Những lời cuối cùng này của hắn mang theo chút ý vị sâu xa. Nếu như Dạ Trầm Uyên là công tử thế gia được nuông chiều thì có lẽ không hiểu. Nhưng Dạ Trầm Uyên đã được thể nghiệm lòng người hiểm ác từ nhỏ nên rất rõ ràng, bí cảnh này cũng không phải chỗ dễ dàng xông pha như vậy, linh thú hung ác tàn nhẫn, nhưng lòng người còn hiểm độc hơn.
"Vãn bối đã hiểu, đạ tạ tôn giả chỉ bảo."
Dạ Trầm Uyên nói xong thì đi cùng với Vạn Linh Nhi vào trong chuẩn bị.
Người của quốc gia khác cũng ào ào từ biệt để đi chuẩn bị. Dạ Trầm Uyên phát hiện đa số bọn họ đều hai mươi mấy tuổi, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Cuối cùng, mấy trăm người tụ tập lại trước một tháp cao tinh xảo. Một lát sau, chỉ thấy tòa tháp rung chuyển, dưới tháp đột nhiên xuất hiện một khoảng rỗng, tất cả mọi người không hề kinh ngạc mà trực tiếp đi về phía cửa động đen kịt kia.
Vạn Linh Nhi và Dạ Trầm Uyên là những người cuối cùng đi vào. Vạn Linh Nhi đi vào trước rồi đưa cho Dạ Trầm Uyên một cái chuông.
"Huynh cầm lấy cái này đi, đợi lát nữa đi vào rồi, mỗi người sẽ bị phân chia từng chỗ ngẫu nhiên, đến lúc đó ta sẽ dựa vào chuông này để tìm huynh."
Nói xong, nàng lập tức đi vào trong.
Dạ Trầm Uyên nghe xong cũng đi vào theo, hắn vừa đặt bước chân đầu tiên vào hang động đen đã bị bóng tối bao trùm. Dạ Trầm Uyên cũng cảm nhận được lực hấp dẫn truyền đến từ dưới chân, trong chốc lát bị mất đi cảm giác về phương hướng.
Nhưng ngay giây phút hang động đen biến mất, chỉ nghe thấy một tiếng "ôi", đột nhiên có hai quả cầu nhỏ bị văng ra từ bí cảnh, một cái là Nguyên Sơ, một cái là trứng rồng!
Trứng rồng lăn "lộc cộc" ra ngoài, nhưng không để cho người khác kịp phản ứng đã vội vàng chui vào trong thức hải của Nguyên Sơ.
Nguyên Sơ không nghĩ đến bí cảnh này còn hạn chế cấp bậc! Cái này không vui, tu vi của nàng quá cao nên bị bắn ngược ra, không những vậy còn lăn vài vòng nữa, thật mất mặt!
Những người ngồi ở trên đài cao bốn phía thấy có người không vào được thì đều đứng lên, nhưng khi thấy đối phương chỉ là một tiểu oa nhi thì đoán rằng tu vi của nàng chưa đạt đến tiêu chuẩn Trúc Cơ nên mới bị văng ra.
Mọi người còn đang hiếu kỳ xem tiểu oa nhi này là người quốc gia nào đưa tới, tại sao lại không biết tiêu chuẩn của bí cảnh. Mà lúc này, Nguyên Sơ đã bình tĩnh đứng lên.
Nàng phủi phủi bụi đất trên người rồi giả vờ như một màn nhếch nhác lúc nãy chưa từng xuất hiện. Đúng lúc này, Thái tử Vạn Phong của Phượng Triều quốc lại kích động nói.
"Lão tổ tông, chính là nàng! Nàng chính là vị tôn giả Nguyên Anh đã giết chết Cực Ác Ma Xà!"
"Cái gì?" Vạn Hồng không khỏi đứng bật dậy, tự mình ngồi trên khỏi long ỷ bay xuống dưới.
Ngoài Quốc quân Phượng Triều Quốc ra còn có Vạn Phong cũng đi tới hành lễ nói cảm ơn.
Nguyên Sơ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nhà Vạn gia gióng trống khua chiêng đến tìm, không phải là đến tính sổ với nàng đấy chứ? Nàng cũng đâu có đi vào thành công đâu..
Ngay sau đó Nguyên Sơ lại ưỡn ngực lên, quyết định thua người không thua trận!
Ai ngờ sau khi đối phương đến gần thì lại bày ra khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.. Ngài chính là.." Vạn Hồng nhìn Nguyên Sơ, khuôn mặt già nua đột nhiên giật giật!
Không phải cái gì khác, mà chỉ vì hắn đột nhiên phát hiện cốt linh của nhóc con trước mặt này mới chỉ mười tuổi!
Tu vi của mấy người Vạn Phong không thể nhìn ra được, nhưng không có nghĩa là hắn không nhìn ra.
Mười tuổi, Nguyên Anh trung kỳ? Ngươi chắc chắn đây không phải là đang nói đùa chứ?
Vạn Hồng nhịn không được truyền âm cho Vạn Phong: "Tiểu tử ngươi khẳng định nàng là người giết chết Cực Ác Ma Xà?"
Vạn Phong cực kỳ khẳng định nói: "Lúc ấy ta đứng cách đó không xa, ta tận mắt nhìn thấy nàng biến lớn! Chính là nàng!" Tất nhiên Vạn Hồng sẽ tin tưởng Vạn Phong. Lúc này lại nhìn Nguyên Sơ một lần nữa, ánh mắt đã mang theo cẩn thận và đánh giá!