Chương 88: Nhớ kỹ lý do của bà ấy

Edit: Jann

Beta: Dừa

Nguyên Sơ hừ một tiếng rồi quay đầu đi. Dạ Trầm Uyên lại đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài.

"Thật ra, ta cũng không muốn nhốt người ở trong Thiên Châu đâu, đừng tức giận."

"Gạt người!"

Nguyên Sơ giận dữ nói: "Ngươi rõ ràng muốn lật trời! Ngươi là tên nghịch đồ, vừa nãy ngươi còn hung dữ với ta!"

Dạ Trầm Uyên nghe mà dở khóc dở cười, hắn lắc đầu giải thích: "Đồ ngốc, ta cũng vì lo lắng cho người thôi! Đế Quốc phát triển phồn thịnh, ta rất sợ bọn họ còn có những linh thú đặc biệt giống như Bạch Long, chúng nó có thể nhận ra sự khác biệt của người. Nếu có người biết sư phụ là thể chất Âm Dương đầu thai, thì người.."

Hắn không nói tiếp được nữa, đây là một chuyện cực kỳ đau khổ đối với Dạ Trầm Uyên, bởi vì hắn phát hiện, đứng trước Đế Quốc lớn mạnh, hắn không thể bảo vệ được nàng. Vậy nên nói ra, chẳng khác nào tự nhận bản thân vô dụng.

Cho nên, hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ nàng không bị bất cứ kẻ nào bắt nạt.

Nguyên Sơ không nghĩ đến Dạ Trầm Uyên lại là vì nguyên nhân này mới không cho nàng ra ngoài. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ áy này lúc này của hắn, chắc hẳn hắn cũng rất tự trách khi muốn nhốt nàng phải không?

Tên ngốc ngếch này, cũng xem thường người ta quá rồi!

Lúc nãy Nguyên Sơ còn cảm thấy hơi chán nản, bây giờ lại lập tức lấy hai tay chống nạnh:

"Cái gì đây? Hóa ra là vì nguyên nhân này!"

Nguyên Sơ còn tưởng rằng cánh của đồ đệ nhỏ của nàng cứng cáp rồi, ai ngờ quay đi quay lại lại là vì lý do này.

Nàng nhăn mày nói: "Bây giờ ngươi lo lắng chuyện này có phải quá sớm hay không.. Không phải đã nói rồi sao~trước khi ngươi trở nên lớn mạnh ta sẽ bảo vệ ngươi, sau khi ngươi lớn mạnh ngươi sẽ bảo vệ ta. Hiện tại ngươi vẫn chưa mạnh đâu mà suốt ngày lo nghĩ cho ta, ngươi cảm thấy sư phụ của ngươi yếu ớt như vậy sao?"

"Sư phụ.." Dạ Trầm Uyên nhìn dáng vẻ ngạo mạn của nàng, thực sự là dở khóc dở cười.

"Được rồi, sư phụ, ta nhất định sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ."

Thứ nhất là vì bảo vệ nàng, thứ hai.. Vẫn là vì nàng.

"Ừm!" Nguyên Sơ dùng sức gật đầu một cái: "Vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi lần này! Lần sau, mặc kệ ngươi có lý do gì cũng không được phép hung dữ với ta, cũng không cho phép tự quyết định một mình, biết chưa? Có chuyện gì mọi người cùng nhau thảo luận, ngươi còn nhỏ, không cần phải ôm tất cả mọi chuyện về mình!"

Dạ Trầm Uyên cười không nói gì, nhưng nhờ có nàng mà sự âm u trong mắt hắn lại tan thành mây khói chỉ trong tích tắc. Hắn nửa quỳ nửa ngồi nhìn Nguyên Sơ.

0

"Vậy sư phụ thì sao? Sư phụ có thể đồng ý với ta sau này tuyệt đối không mạo hiểm, không xúc động làm bừa, không bị thương được không? Người có thể làm được không?"

Nguyên Sơ suy nghĩ một lát thì cảm thấy rất khó, nhưng mà ánh mắt Dạ Trầm Uyên nhìn nàng lúc này, khiến cho nàng có loại cảm giác không thể không đồng ý.. Vì thế mà Nguyên Sơ mới bĩu môi, không quá tình nguyện nói.

"Quyết định vậy đi.. Nào, ngoắc tay."

"Được, ngoắc tay."

Hai ngón tay ngoắc lại với nhau, không biết Dạ Trầm Uyên nghĩ đến cái gì mà bỗng nhiên nở nụ cười.

"Sư phụ, vậy từ này về sau, người phải nghe theo lời của ta."

"Cái gì? Đây là lúc để nói đến chuyện này sao?" Nguyên Sơ kinh hãi rụt móng vuốt nhỏ của mình về.

Dạ Trầm Uyên đứng dậy: "Chính là lúc nãy đó, nếu người đã đồng ý với ta sẽ không mạo hiểm, không xúc động làm bậy, chẳng phải là về sau người làm chuyện gì cũng nên nghe theo ta hay sao?"

Nguyên Sơ sững sờ nghĩ ngợi rồi gật gật đầu.. Chờ, chờ đã, hình như có chỗ nào đó không đúng!

Mà tay của Dạ Trầm Uyên đã sờ lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, vài ngày nữa sẽ dẫn người đi bí cảnh chơi, thấy thế nào?"

Vừa nghe thấy được đi chơi, Nguyên Sơ lập tức ném mấy suy nghĩ lúc trước ra sau đầu. Ừm, thứ gì nghĩ không ra thì chắc chắn là không quan trọng!

Lão Lệ ở bên cạnh rất muốn khóc, tiểu nha đầu, ngươi quên ta rồi à!

Lại nghỉ ngơi thêm một ngày ở trong Thiên Châu, ngày thứ hai, Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên đi ra ngoài. Sau đó bọn họ tìm một tỏa đảo đơn độc ở bên bờ biển, dựng một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho Mộc Cẩm Nhu.

Bởi vì Mộc Cẩm Nhu không để lại bất cứ thứ gì, cho nên quần áo và di vật được chôn trong mộ vẫn là túi thơm mà Dạ Trầm Uyên mang ra ngoài, lúc rời khỏi Dạ gia nhiều năm về trước.

Thấy Dạ Trầm Uyên tự tay lấp hố, Nguyên Sơ đứng ở bên cạnh nhìn mà trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc khó nói.

Đời trước, Dạ Trầm Uyên cưỡng chế mang Mộc Cẩm Nhu đi. Tuy nàng không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng có nghe nói Mộc Cẩm Nhu thừa dịp Dạ Trầm Uyên vắng mặt mà một mình đi ra ngoài. Sau đó bị người của Hỗn Nguyên Tông tìm đến và giết chết.

Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng cũng biết ly do là gì, bởi vì Mộc Cẩm Nhu xem Hỗn Nguyên Ma Tổ như phu quân của bà. Cho nên chắc là thừa dịp Dạ Trầm Uyên không ở bên cạnh mà cố ý muốn chạy trốn trở về. Nhưng không nghĩ đến lại bị người Hỗn Nguyên tông xem như kẻ phản bội, vậy nên mới bị giết chết.

Mà Dạ Trầm Uyên lại không biết rõ nguyên nhân bên trong, hắn chỉ biết mẫu thân của mình bị Hỗn Nguyên tông giết chết, dĩ nhiên sẽ giết chết cả tông môn nhà người ta.

Thế nên đời trước, có lẽ đến tận lúc chết Mộc Cẩm Nhu vẫn còn oán hận Dạ Trầm Uyên, tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết bí mật về thân thế của hắn. Vì vậy mà cả đời Dạ Trầm Uyên vẫn không hề hay biết thân thế của hắn có vấn đề.

Đời này, có lẽ là do Dạ Trầm Uyên đã liều chết cứu Mộc Cẩm Nhu nên bà mới nói cho hắn biết đúng không? Cho dù đã biết rõ đó không phải là mẫu thân ruột thịt của hắn nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả để cứu người. Lão Lệ nói rất đúng, Dạ Trầm Uyên quá nặng tình cảm.

Cho nên khi thấy Dạ Trầm Uyên dập đầu, Nguyên Sơ suy nghĩ một lát cũng quỳ xuống.

Dạ Trầm Uyên sững sờ, ngay sau đó lại cảm thấy dở khóc dở cười.

"Sư phụ, người là sư phụ của ta. Xét theo bối phận thì cũng xem như trưởng bối của ta rồi, sao người có thể quỳ chứ?"

Nguyên Sơ lại chẳng để ý nói: "Nếu không phải nàng đã chăm sóc ngươi năm năm khi còn nhỏ kia, thì ta đâu có được người đồ đệ tốt như này? Ta cảm ơn nàng không được sao?"

Tâm trạng nặng nề của Dạ Trầm Uyên nhờ nàng mà được thư giãn không ít. Vì thế hắn cũng không cố chấp nữa, kéo Nguyên Sơ cùng dập đầu, bái ba lượt xong, lần cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đã hơi hồng hồng.

Nguyên Sơ ở bên cạnh nhìn mà không kìm lòng được hỏi: "Tiểu Uyên Uyên, ngươi biết rõ bà ấy không phải mẫu thân của ngươi, hơn nữa còn rời đi vào lúc ngươi năm tuổi, vậy vì sao mà ngươi vẫn đau lòng như này?"

Chẳng lẽ là do nàng thật sự không tim không phổi sao?

Dạ Trầm Uyên kéo nàng đứng dậy, chăm chú nhìn ngôi mộ chôn quần áo và di vật một lát, sau đó mới đi về phía rìa của đảo nhỏ.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy biển rộng xanh thẳm, mênh mông bát ngát, cảnh tượng trước mắt thực sự có thể giảm nhẹ sự bức bối tích tụ trong người.

"Sư phụ, người nói không sai, ký ức của ta về bà ấy thực sự không quá nhiều."

Dạ Trầm Uyên nhìn biển rộng, tầm mắt phóng vào khoảng không, thật bình tĩnh nói: "Nhưng ta vẫn nhớ rõ một vài đoạn ký ức ngắn, đó chính là vào năm ta năm tuổi, lúc ta ngủ bà ấy đã để lại một nụ hôn trên trán của ta."

Một tay còn lại của hắn chỉ vào mi tâm, bỗng nhiên nở nụ cười.

Dạ Trầm Uyên cười rộ lên thật đẹp, khóe mắt cùng với đuôi lông mày hơi nhướn lên kia, nhìn qua có vẻ rất ma mị, nhưng đặt chung với hai tròng mắt trong suốt sạch sẽ của hắn thì lại hợp thành một vẻ đẹp tương phản bậc nhất.

"Chỉ là một nụ hôn mà thôi, nhưng lúc ấy khi bà ấy hôn ta, ta đang giả vờ ngủ, trái tim lại xôn xao rất lâu, bởi vì đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay, ta cảm thấy ở trên thế giới này vẫn có người yêu thương mình. Sau này, mỗi khi nhớ đến vẫn còn cảm thấy ấm áp."

Nói đến đây, hàng lông mi của hắn hơi khép lại, cười khổ giãi bày.

"Nhưng bây giờ không được nữa, bởi vì hiện tại, mỗi khi nghĩ đến cái hôn kia thì ta lại nghĩ đến.. Nghĩ đến cảnh bà ấy chết ở trước mắt ta như thế nào." Lời nói của Dạ Trầm Uyên khiến cho Nguyên Sơ cảm thấy đau lòng thay cho hắn, giết những người của Hỗn Nguyên tông không hề sai, nhưng trong quá trình đó cũng gián tiếp hại chết nữ nhân kia. Cho nên chắc hẳn Dạ Trầm Uyên đã tự trách ở trong lòng rất nhiều phải không?