Edit: Trang
Beta: Giang
Một dòng máu lạnh màu xanh văng ra. Con Giao băng thu đuôi về thấy thiếu mất một khúc, cơn tức giận bùng nổ tới tận cùng.
"Đừng có qua đây nữa!"
Nguyên Sơ đứng trên mặt đất, bên cạnh còn một đoạn đuôi bị cắt. Trên tay nàng cầm trường kiếm, rõ ràng hình dáng mặt mũi chỉ là một nam tử bình thường nhưng lúc này khí thế cực kỳ ép người.
"Ta nể tình ngươi tu hành không dễ, bây giờ ngươi cút đi còn kịp, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Nếu không, chắc chắn ta sẽ chém chết ngươi tại đây!"
Giao băng kìm nén tức giận gầm lên một tiếng. Đôi mắt màu xanh khổng lồ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, cái đuôi đã bị chém mất một đoạn quật loạn trong không trung, khắp nơi đều có mùi máu tanh.
"Nói cho cùng, không phải ngươi cũng chỉ vì trứng rồng thôi sao? Ngươi tưởng rằng ngươi có thể dễ dàng cướp đi bảo bối mà ta coi trọng sao? Nằm mơ đi!"
Đột nhiên Giao băng truyền âm tới cho Nguyên Sơ. Nó tu luyện tới tu vi này đã hiểu được tiếng người, chẳng qua nó khinh thường không thèm nói mà thôi.
"Trứng rồng?"
Nguyên Sơ không rõ nguyên do. Giao băng lại hừ một tiếng, đè thấp chân trước, cơ thể khổng lồ lại chuẩn bị trạng thái tấn công.
"Ta đã đợi quả trứng rồng này mấy trăm năm. Nhưng trứng rồng này đã mất đi sinh khí, cho dù các ngươi có cướp nó đi cũng không ấp cho nó nở được, chi bằng để ta ăn nó cho rồi. Ăn nó rồi, ta có thể hóa thành Giao long. Nếu như các ngươi vẫn muốn cướp nó, ta đành ăn luôn các ngươi vậy!"
Nguyên Sơ đoán có lẽ trứng rồng kia ở trong con trai khổng lồ, rất có thể Dạ Trầm Uyên cũng ở trong đó, nàng không để tên nhãi ranh này cướp đi được.
Nghĩ như vậy, nàng vung tay áo, cười lạnh nói.
"Muốn ăn ta ư? Ngươi không sợ gãy răng sao?"
Nguyên Sơ vừa nói dứt lời, một lần nữa vươn trường kiếm ra. Tuy rằng Kỷ Hồng Nhan cũng đứng cách xa một chút, nhưng Nguyên Anh kỳ đánh nhau, linh khí công kích tiết ra ngoài làm nàng cực kỳ khó chịu. Nàng lắc lắc con trai khổng lồ, la lớn.
"Dạ Trầm Uyên!"
Dạ Trầm Uyên giống như đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, một con Bạch long quấn quanh người hắn, kể cho hắn nghe một câu chuyện xưa.
Đó là một câu chuyện tình yêu rất dài. Nam tử Long tộc yêu nữ tử phàm nhân, phàm nhân kia cũng không phải tu sĩ, chỉ là đồ ăn mà một con rồng nào đó bắt được từ phàm trần.
Trời xui đất khiến thế nào mà hắn cứu nữ tử phàm trần ấy, mang theo nàng bên người. Dần dần hai người yêu nhau và hứa bên nhau trọn đời.
Sau khi tình cảm của bọn họ bị phát hiện, Long tộc giận dữ. Bởi vì nam tử đó là người mang dòng máu thuần chủng nhất của Long tộc còn tồn tại, tuyệt đối không thể để một phàm nhân làm vấy bẩn huyết thống. Vì vậy, bọn họ đã nhốt nam tử đó lại, dùng tính mạng của nữ tử kia ép buộc hắn phải cưới một nữ nhân mà hắn không yêu. Vào ngày đại hôn, hắn đã dẫn theo nữ tử đang mang thai chạy thoát. Sau đó, bọn họ luôn bị hai nhóm người truy đuổi. Trong quá trình chạy trốn, nữ tử đã tới lúc sinh đẻ, nhưng với cơ thể của một phàm nhân, sinh ra một đứa con rồng là việc cực kỳ khó khăn. Nữ tử rất cần sự giúp đỡ từ người khác, nhưng lúc ấy, phu quân của nàng lại đang chiến đấu với kẻ thù, không thể chăm sóc cho nàng. Cuối cùng, nàng mang theo hối hận, ngọt ngào, cùng với đau khổ - bị đứa trẻ hút hết sinh mệnh mà chết.
Khi nam tử phát hiện ra hắn đau lòng muốn chết đi. Hắn liều mạng mang thi thể của nữ tử và trứng rồng chạy trốn, nhưng khi đi được tám vạn dặm thì hắn không thể chịu đựng được nữa. Cuối cùng, bị trọng thương mà chết.
Lúc ấy, trên người hắn còn mang theo phòng tân hôn chuẩn bị cho thê tử, còn có trứng rồng. Rồi thân thể hắn cùng với thân thể của thê tử biến thành hồ Thiên Cực. Cho nên hồ Thiên Cực mới không có cá, bởi vì đó là nước mắt của Long Vương.
Dù sao cuối cùng hắn cũng đã thực hiện được nguyện vọng của mình, được chết cùng với người hắn yêu thương nhất.
Trứng rồng bị đè ở dưới phòng tân hôn, ngày qua ngày không có ai ấp nó nên dần dần mất đi sức sống, cuối cùng biến thành trứng chết.
Rốt cuộc, Dạ Trầm Uyên cũng đã hiểu rõ, tại sao phòng tân hôn cực kỳ đẹp đẽ kia lại không hề có linh khí. Bởi vì nó không được chuẩn bị cho người tu tiên, cũng không phải vì Long tộc mà chuẩn bị. Linh khí của nó đã bị chủ nhân dùng bí pháp mạnh mẽ lấy đi rồi, chỉ vì không muốn làm tổn thương thân thể của người thê tử phàm trần..
Dạ Trầm Uyên gào thét trong lòng, tại sao lại không cho bọn họ ở bên nhau? Rõ ràng bọn họ yêu nhau tới như vậy, những thứ như: Huyết mạch thuần chủng, địa vị khác biệt, có thật sự quan trọng tới như vậy không?
Sự đồng cảm của hắn gây ảnh hưởng sâu sắc tới bóng trắng kia, làm cho nó càng quấn chặt hơn trên người hắn, cuối cùng đột nhiên biến mất vào trong cơ thể hắn. Mắt Dạ Trầm Uyên mở to, trong thức hải chỉ có bốn chữ.
"Khế ước đã thành!"
Ký khế ước với một Bạch long thuần huyết duy nhất còn sót lại trên thế gian cũng không làm Dạ Trầm Uyên vui vẻ. Bởi vì câu chuyện xưa đó, còn có cha mẹ đã chết của nó.
Ở trong thức hải, Dạ Trầm Uyên lấy ngón tay móc ngoéo với dải bóng trắng kia, nghiêm túc nói.
"Ta sẽ dốc hết sức mình ấp cho ngươi nở được."
Bóng trắng đó cong cong trên bàn tay của Dạ Trầm Uyên, sau đó một vệt ánh sáng vàng hiện lên. Trong đầu Dạ Trầm Uyên có thêm một truyền thừa quý giá, Long ngữ.
Hắn ký khế ước sinh mệnh với Bạch long, cho nên truyền thừa của Bạch long cũng được chia sẻ với hắn. Mà Long ngữ phải dựa vào pháp thuật của Long tộc, với thực lực hiện tại của Dạ Trầm Uyên mà nói, có thi triển Long ngữ cũng sẽ không có hiệu quả mấy đối với con người, nhưng lại có tác dụng khắc chế tuyệt đối với mãnh thú.
Ngay lúc đó, tiếng gọi gấp gáp, ầm ĩ của Kỷ Hồng Nhan truyền tới tai Dạ Trầm Uyên: "Dạ Trầm Uyên! Ngươi có ở trong đó không?" Dạ Trầm Uyên vươn tay ra mới phát hiện bản thân đang ở trong con trai khổng lồ. Bây giờ mới nhớ ra, lúc nãy hắn ở dưới nước bị Giao băng tấn công, hắn đang định mang trứng rồng đi vào trong Thiên Châu, nhưng không biết tại sao trứng rồng lại không vào đó được. Cho nên hắn cũng không có cách nào khác đành ôm trứng rồng chui vào trong trai khổng lồ.
Lúc trước sư phụ cũng không thể mở con trai này ra, có thể thấy được nó cực kỳ chắc chắn. Sự thật đúng như hắn suy đoán, hàm răng sắc bén của con Giao băng kia cũng không thể phá được vỏ trai, thật không hổ danh là pháp bảo trời sinh.
"Ta ở trong này, bên ngoài có chuyện gì vậy?" Tuy rằng Dạ Trầm Uyên không nhìn thấy gì nhưng hắn nghe được có tiếng người đánh nhau, chẳng lẽ là sư phụ?
Kỷ Hồng Nhan cực kỳ vui mừng khi nghe được giọng nói của Dạ Trầm Uyên.
"Ngươi thực sự ở bên trong, ngươi không bị thương chứ?"
Dạ Trầm Uyên lấy hai tay đẩy vỏ trai, nhưng đẩy cỡ nào cũng không mở được. Hắn nhíu mày nói: "Ta không bị thương, ngươi mau nói cho ta biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi?"
Kỷ Hồng Nhan quét mắt, liếc qua hồ Thiên Cực một cái, sợ hãi nói: "Tình hình không ổn lắm, cái tên tự xưng là Nhạc Trầm Câu kia thật ra không phải tu vi Kim Đan hậu kỳ mà là Nguyên Anh trung kỳ, cũng may mà hắn là Nguyên Anh, mới có thể giữ chân Giao băng. Nhưng mà thực lực của con Giao băng đó rất mạnh, chưa chắc hắn có thể là đối thủ của nó."
Nghĩ thêm một chút, Kỷ Hồng Nhan vội vàng nói thêm: "Nhân cơ hội đang có người chống đỡ, ta mang ngươi đi trước, hình như con Giao băng kia muốn ăn ngươi."
Vừa nói xong, Kỷ Hồng Nhan đã kéo con trai khổng lồ đi, Dạ Trầm Uyên vội vàng nói: "Ta không muốn đi. Nếu ngươi muốn giúp ta, thì có thể mang ta đến gần chỗ bọn họ một chút, được không?"
"Lại gần đó?" Kỷ Hồng Nhan không đồng ý: "Ngươi muốn đi chịu chết à?"
Dạ Trầm Uyên có chút nóng nảy: "Ngươi cứ ném ta qua bên đó đi, ta có biện pháp áp chế con Giao băng kia."
Kỷ Hồng Nhan không tin lắm: "Một Trúc Cơ như ngươi sao có thể làm vậy được? Ta sẽ mang ngươi đi."
"Đợi đã!"
"Sao vậy?" Kỷ Hồng Nhan dừng lại hỏi.
Tuy có chút không cam tâm, nhưng Dạ Trầm Uyên nghĩ tới sư phụ đang chiến đấu một mình, hắn miễn cưỡng nói.
"Ngươi.. Có thể hôn lên vỏ trai một chút được không?" Đồng tâm trai, đồng tâm trai, chỉ cần con trai khổng lồ này có thể cảm nhận được tình cảm thật sự của đối phương dành cho mình, nó sẽ mở ra. Kỷ Hồng Nhan đã mấy lần nói nàng yêu hắn nên nhất định nàng có thể mở vỏ trai này ra