Edit: Trang
Beta: Giang
"Như vậy đi, ta sẽ ngủ với ngươi một lần, ngủ xong rồi ngươi lập tức cút đi, đừng làm phiền ta nữa, thấy thế nào?"
Nghe Kỷ Hồng Nhan nói như vậy, Nguyên Sơ thật muốn bái nàng ta một cái. Gò má nàng run run, mãi nửa ngày mới mở được miệng hỏi: "Cái đó.. Nếu như ngươi đuổi được ta đi rồi, lại có một nam nhân khác tới, ngươi cũng sẽ dùng biện pháp này đuổi người ta đi sao?"
Kỷ Hồng Nhan nhíu mày. Đúng lúc nàng đang định nói gì đó thì vùng nước vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên rung chuyển dữ dội. Âm thanh ầm ầm truyền đến, giống như có cái gì vừa va chạm vào kết giới. Nguyên Sơ chợt nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt đột ngột thay đổi!
"Không ổn rồi, chính là con Giao băng kia!"
Nàng mới nói xong, toàn bộ kết giới của bí cảnh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ngay sau đó bị nứt toạc ra một đoạn. Không được, bí cảnh này muốn sụp rồi.
Thấy Nguyên Sơ kéo mình đi, Kỷ Hồng Nhan vội vàng hỏi: "Chúng ta đi rồi, vậy còn Dạ Trầm Uyên làm sao bây giờ?"
Nguyên Sơ bay rất nhanh, nói: "Đừng lo lắng, hắn sẽ không bị sao cả. Chúng ta đi trước đi."
Dạ Trầm Uyên có Thiên Châu, khi hắn gặp nguy hiểm có thể trốn vào trong đó. Nhưng những người này, nếu chỗ này sụp đổ bọn họ cũng không có không gian giới tử để mà trốn vào.
Những người đi tìm bảo vật đều luống cuống, nhưng bọn họ cũng không biết do Giao băng quấy phá, chỉ nghĩ đơn giản rằng bí cảnh này muốn sụp đổ, cho nên bọn họ mặc kệ chưa tìm được thứ gì cũng đều nhanh chóng chạy ra ngoài.
Một khi bí cảnh sụp xuống, sẽ sinh ra lốc xoáy, nếu bị lốc xoáy cuốn vào sẽ rơi vào tình huống "cửu tử nhất sinh". *
*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói cực kỳ nguy hiểm.
Ban đầu, Nguyên Sơ nghĩ mình sẽ ở lại đây, với tu vi của nàng sẽ không sợ con Giao băng đó, nhưng Kỷ Hồng Nhan chỉ là Kim Đan mà thôi, nên cứ đưa nàng lên bờ trước rồi tính tiếp.
Kết giới trên đỉnh đầu rách nát, nước màu trắng đục chảy ngược xuống. Một tiếng động lớn vang lên, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, đúng như dự đoán sắp xảy ra lốc xoáy.
Lúc này, Kỷ Hồng Nhan không dám ỷ mạnh, vội vàng ra ngoài cùng với Nguyên Sơ.
Cũng may động tác của bọn họ rất nhanh. Khi bọn họ vừa mới ra khỏi kết giới, không gian phía sau cũng hoàn toàn biến đổi. Kỷ Hồng Nhan bị lốc xoáy hút lại một chút, may mà có Nguyên Sơ nắm chặt tay nàng mới không bị lốc xoáy cuốn vào đó.
Những người khác cũng rất nhanh chóng, nhưng vẫn có mấy người bị lốc xoáy cuốn vào. Một tay Nguyên Sơ kéo Kỷ Hồng Nhan, tay kia vung ra một cái roi. Những người bị lốc xoáy cuốn vội vàng bám vào roi. Nguyên Sơ lôi kéo, đưa bọn họ cùng lên bờ.
Còn mấy người ở trong bí cảnh chưa ra ngoài, Nguyên Sơ cũng không thể làm gì được.
Nàng lôi những người đó từ quỷ môn quan trở về. Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, trông giống như mắt hồ vậy, ồng ộc hút lấy nước.
Mấy người kia, mặc dù đã thoát được một kiếp nhưng cũng không hề dễ chịu. Kỷ Hồng Nhan phun ra rất nhiều nước, sau đó tinh thần mới hồi phục lại được.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Nguyên Sơ vẫn còn ở dưới nước, giọng khàn khàn hỏi: ".. Tại sao ngươi còn không lên đây?" Không phải lúc nãy hắn nói dưới nước có Giao băng sao?
Nguyên Sơ rất nghiêm túc nói: "Ngươi tự mình cẩn thận một chút, ta xuống dưới xem xem còn có người nào cần ta giúp đỡ không."
Thật ra Nguyên Sơ muốn xuống xem Dạ Trầm Uyên đã ra tới chưa, nếu lúc này mà hắn ra ngoài, vừa lúc bị Giao băng bắt được thì biết làm sao bây giờ? Hiện tại hắn cũng không phải đối thủ của Giao băng.
Kỷ Hồng Nhan mới thoát được cái loại biến động đáng sợ đó, không ngờ rằng thế mà Nguyên Sơ còn dám đi xuống đó.
Cũng không đợi nàng nói gì nữa, Nguyên Sơ đã cúi đầu, lặn xuống nước.
Giữa tiếng nước quay cuồng gào thét, rất nhiều người đều đã bỏ đi. Nhưng vẫn còn một số người ở lại đợi, họ hy vọng sau khi mặt nước yên tĩnh lại còn có thể đi xuống xem xem.
Nguyên Sơ tiến sâu vào trong nước, nàng thấy màu nước trắng đục lúc nãy đã biến mất, nước đã trong sạch cực kỳ. Nhưng khắp nơi đều có mảnh san hô nhỏ lượn lờ, còn có mấy chướng ngại vật lung tung hỗn loạn, làm cho việc tìm kiếm của nàng cực kỳ khó khăn.
Lúc nãy cũng không có ai nói họ từng thấy Giao băng, vậy con Giao băng này chạy đi đâu rồi?
Hơn nữa, tính thời gian thì Dạ Trầm Uyên cũng nên ra ngoài rồi chứ, nhưng bây giờ hắn còn chưa ra, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nguyên Sơ cũng không phát hiện ra phía sau mình có một bóng đen rất dài chầm chậm bơi qua. Nàng càng xuống sâu ánh sáng càng yếu, nàng phải dùng minh châu soi đường.
Càng xuống chỗ nước sâu, càng nhìn thấy có nhiều xác chết.
Nguyên Sơ có chút tiếc nuối cho những người này. Vất vả bao nhiêu năm mà lại chết đi như vậy, thật sự đáng buồn. Nàng đưa tay đẩy xác chết ra, lại lặn sâu xuống dưới. Hình như ở sâu dưới nước kia có ánh sáng mờ ảo lập lòe.
Nguyên Sơ vội vàng bơi tới chỗ đó, nàng lại gần mới nhận ra đó chính là con trai khổng lồ lúc nãy đã ngậm chặt nàng. Nhưng mà con trai khổng lồ này không phải đã bị Dạ Trầm Uyên thu lại cùng với cái cung điện kia rồi sao? Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên ở trong con trai khổng lồ này?
Ngay lúc Nguyên Sơ đang vươn tay ra thì đột nhiên dòng nước bên cạnh chuyển động. Nguyên Sơ cẩn thận tránh qua, nàng nhìn thấy một bóng đen thật dài bơi nhanh qua, răng nanh sắc nhọn, trong miệng nó còn ngoạm lấy con trai khổng lồ.
Đó là con Giao băng?
Nguyên Sơ giật mình, vội vàng đuổi theo nó. Nhưng nàng đang ở dưới nước, mà tốc độ của con Giao băng kia lại nhanh cực kỳ. Nguyên Sơ không có cách nào đuổi kịp nó đành nghĩ cách ép nó lên bờ.
Chỉ nghe "Ầm!", một tiếng động lớn vang lên, mọi người trên bờ đều hoảng sợ nhìn qua đó. Hiện tại, lốc xoáy đã biết mất, bọn họ còn đang định xuống nước tìm lại xem còn gì không, nhưng đột nhiên lại có một bóng đen đáng sợ bắn từ dưới mặt nước lên. Nhìn kỹ thì ra là một con Giao băng!
Nó cao khoảng từ mười đến hai mươi mét, thân hình giống như con rắn, có bốn chân, cái đầu rất nhỏ, cổ cũng nhỏ, nhưng trên cổ lại mọc đầy bướu màu trắng. Lúc này, chỗ răng nanh nhọn của nó bị thiếu mất một góc, nó đứng trên không trung tức giận nhìn chằm chằm Nguyên Sơ còn ở dưới mặt nước.
Nguyên Sơ chậm rãi từ dưới nước bay lên trên không trung. Con Giao băng này có thực lực bằng người có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, cùng với khả năng tự vệ thiên phú của loài linh thú, thật sự rất khó đối phó.
Kỷ Hồng Nhan vừa ngẩng đầu lên đã thấy có một con trai khổng lồ màu hồng nhạt bay tới chỗ nàng. Trên vỏ trai còn có dấu vết bị răng nanh cắn vào, rõ ràng nó được người ta cướp từ miệng Giao băng ra.
Bảo vật yêu thích bị người khác cướp mất, Giao băng sao có thể chịu được? Cặp mắt to lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, chỉ cần giết được người này, ở đây sẽ không còn ai có thể là đối thủ của nó.
Mấy người đứng xung quanh vừa thấy tình hình không ổn đều bỏ chạy hết. Cuộc chiến của Nguyên Anh kỳ, không phải nơi mà người bình thường có thể đứng xem. Nếu không cẩn thận có thể sẽ giống như cá nằm trên thớt. Mà con Giao băng kia cũng không thèm để ý tới những người khác, bốn chân hất lên, mây đen vẫn vũ, nháy mắt nó đã vọt tới trước mặt Nguyên Sơ. Đồng thời ngay lúc đó, hàng vạn mũi tên băng lao về phía Nguyên Sơ, nàng mới phá vỡ được hết mũi tên băng thì đầu của con Giao băng cũng đâm vào người nàng. Nàng chỉ kịp dùng kiếm chặn lại một chút, nhưng ngay sau đó nàng đã bị hất văng ra. Cả người nàng bị đập vào một ngọn núi bên cạnh, vách núi cũng bị chấn động muốn vỡ nứt.
Kỷ Hồng Nhan nhìn thấy Nguyên Sơ bị Giao băng đánh như vậy, vội vàng cầm con trai muốn bỏ chạy. Nhưng ánh mắt của con Giao băng đột nhiên quét qua đây, nó vung cái đuôi thật dài ra, muốn cướp lại con trai.
Dựa vào thực lực của Kỷ Hồng Nhan chắc chắn không thể ngăn cản được con Giao băng đó. Ngay lúc cái đuôi dài thật dài quật qua chỗ nàng giống như một mũi tên, hai mắt Giao băng phát ra một luồng ánh sáng nhạt. Kỷ Hồng Nhan phát hiện cả người không thể động đậy, trái tim nàng muốn nhảy lên tới tận cổ, trong nháy mắt nàng nghĩ con trai khổng lồ này sẽ bị cướp mất thì một đạo kiếm quang hiện lên, Giao băng ngửa đầu kêu gào. Cái đuôi của nó đã bị Nguyên Sơ sử dụng Thuấn Di chạy lại đây, dùng một kiếm chặt đứt.