Chương 54: Hôn một cái sẽ mở ra

Ngay lúc Dạ Trầm Uyên đang cố gắng liều mạng đè nén cảm xúc của chính mình, đột nhiên cách đó không xa, một tiếng thét chói tai vang tới.

Là giọng của Nguyên Sơ!

Dạ Trầm Uyên giật mình, ngay lập tức, hắn sử dụng Thuấn Di, cả người như một cái bóng lao tới chỗ Nguyên Sơ kêu cứu. Tốc độ này, làm cả người lão Lệ đều ngây ngốc.

Vừa rồi Dạ Trầm Uyên sử dụng Thuấn Di sao? Rõ ràng tới Kim Đan kỳ mới có thể miễn cưỡng sử dụng Thuấn Di, mà Dạ Trầm Uyên lại vừa mới dùng nó? Không phải lão bị hoa mắt chứ?

"Người bị sao vậy?" Lòng Dạ Trầm Uyên nóng như lửa đốt lao tới, nhưng vừa nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt lại sững sờ tại chỗ.

"A, ngươi tới rồi? Nhanh, nhanh cứu ta ra ngoài đi. Phá vỡ vỏ trai này ra, thật ra ta không đánh được nó." Ban đầu, Nguyên Sơ đi vào trong phòng tân hôn, đáng lẽ trong phòng phải có giường tân hôn mà ở đây lại không có, chỉ có một vỏ trai cực kỳ to. Nguyên Sơ tò mò nên đã vào trong nằm thử một chút, thấy nó rất mềm. Ai ngờ đâu ngay sau đó vỏ trai đột nhiên đóng lại, nàng dùng hết sức lực cũng không mở nó ra được, thật là gặp quỷ rồi!

Dạ Trầm Uyên quỳ một gối ở bên cạnh vỏ trai. Vỏ trai hồng nhạt lắc lư dữ dội từ bên này qua bên kia, chắc do Nguyên Sơ ở bên trong đang tay đấm chân đá nó.

Cảm giác muốn phát điên khi nãy của hắn đã vơi đi nhiều. Thấy nàng như thế này, còn có chút dở khóc dở cười.

Sư phụ của hắn chính là người như vậy, ép hắn đến đường cùng còn chưa đủ, còn tiếp tục dụ dỗ hắn lún sâu hơn nữa, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, không hề than vãn.

Oán khí vừa rồi cũng tan thành mây khói, mặc dù mọi nỗ lực trước đây của hắn đều bị nàng phá hủy hắn cũng không thể trách nàng, bởi vì nàng đáng yêu như thế mà.

Dạ Trầm Uyên hỏi lão Lệ ở trong thức hải: "Lão Lệ, đây là loại vỏ trai gì vậy, tại sao tu vi của nàng cao như thế mà cũng không mở ra được?" lão Lệ nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra chúng ta đều bị hình ảnh của cung điện này lừa gạt rồi, cung điện này quả thật có đồ tốt nha. Như cái vỏ trai này đi, nó không phải vỏ trai bình thường mà là bảo vật trời sinh ở trong biển sâu. Long tộc thích nhất là dùng nó làm giường tân hôn, nó cũng đại diện cho tầm quan trọng của một thứ khác."

"Đêm tân hôn, Long tộc cũng giống như những người phàm nhân lấy vợ. Muốn cưới được tân nương, phải vượt qua được năm ải, chém sáu tướng, con trai khổng lồ này chính là một ải quan trọng cuối cùng. Tân nương sẽ được giấu ở bên trong, chờ sau khi tân lang tới, phải quỳ một gối ở trước mặt con trai khổng lồ, sau đó hôn nó một chút, nếu con trai khổng lồ cảm nhận được tình cảm của tân lang đối với tân nương trong bụng nó là thật tình thì nó mới mở vỏ trai ra. Nếu nó phát hiện tình cảm tân lang với tân nương không phải thật, nó sẽ càng đóng thật chặt. Cho nên con trai này gọi là.."

Sau khi Dạ Trầm Uyên nghe được cách mở con trai ra, không đợi lão Lệ nói xong đã nhẹ nhàng hôn lên vỏ trai. Môi hắn vừa mới chạm vào vỏ trai, trong nháy mắt vỏ trai hồng nhạt đột nhiên biến thành hồng đậm cực kỳ xinh đẹp, trông giống như đang rất thẹn thùng, sau đó mới run rẩy mở vỏ trai ra.

"Lão vừa nói nó gọi là gì?" Dạ Trầm Uyên cảm thấy nó rất thú vị, cười hỏi lão Lệ nói tiếp đi.

Nhưng toàn bộ thần hồn của lão Lệ đều không ổn.

Gọi là gì ư? Cái này, cái này chắc chắn là một con trai đồng tâm giả rồi.

Nguyên Sơ ở bên trong cũng cực kỳ tức giận, lúc nãy nàng dùng mọi cách phá con trai này mà nó cũng không mở ra, Dạ Trầm Uyên mới làm gì nó có một tý mà nó đã ngoan ngoãn mở ra?

Dạ Trầm Uyên chìa tay tới trước mặt Nguyên Sơ, ý cười đầy trong mắt: "Đi nào, chúng ta cùng nhau đi tìm bảo bối."

Theo bản năng Nguyên Sơ nắm lấy tay Dạ Trầm Uyên, lúc bị Dạ Trầm Uyên kéo đi ra ngoài, đầu óc có chút ngơ ngẩn.. Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên thật sự lợi hại hơn nàng? Cho nên tùy tiện cũng có thể mở được vỏ trai khổng lồ ngậm cứng nàng như vậy? Hoặc có thể nó là một con trai cái, cho nên vừa thấy "soái ca" đã không thể đóng vỏ lại được?

Nếu mà như vậy thì đúng là một con trai háo sắc!

Nhìn bên ngoài Dạ Trầm Uyên đang rất bình tĩnh, nhưng lão Lệ ở bên trong đang lải nhải điên cuồng!

"Chuyện vừa nãy là như thế nào? Tại sao ngươi hôn vỏ trai nó lại mở ra? Không lẽ ngươi thích một nam nhân? Chuyện này xảy ra từ lúc nào? Ngươi mới quen hắn được bao lâu đâu, ngươi có thật sự chung tình với hắn ta không đó? Ngươi như vậy có xứng đáng với ta và sư phụ ngươi – những người đã hết lòng dạy dỗ ngươi không?"

Khóe miệng Dạ Trầm Uyên hơi cong lên: "Không biết tại sao nó lại mở ra, ta cũng thấy rất kì lạ."

Lão Lệ thấy hắn không có vẻ gì là đang nói dối nên mới từ từ bình tĩnh lại.

Ảo giác, lúc nãy nhất định là ảo giác! Dạ Trầm Uyên sao có thể thích nam nhân được? Chắc chắn truyền thuyết kia lừa gạt người ta. Rốt cuộc, nếu như con trai đồng tâm này có thể kiểm tra trái tim người khác, lỡ như đêm tân hôn mà tân lang không mở được vỏ trai này ra, chẳng phải là rất xấu hổ sao? Vậy cuộc hôn nhân đó có kết thúc được hay không?

Cho nên để tránh sự xấu hổ này, thuộc tính của vỏ trai này chắc chắn thuộc kiểu như: Một khi nam nhân hôn lên nó sẽ mở ra.

Nếu nói như thế, thật đúng là con trai háo sắc.

Bọn họ rất nhanh đã trải qua tình huống nhỏ như vậy. Sau khi bọn họ đi ra ngoài, Dạ Trầm Uyên vung tay lên cực kỳ vội vàng và trân trọng mang cung điện thủy tinh trước mặt cất vào Thiên Châu.

Nhưng thật không ngờ, vừa mới thu cung điện lại, bí cảnh nhỏ dưới nước này đột nhiên lắc lư, kết giới trên đỉnh đầu cũng hơi gợn sóng. Nguyên Sơ thấy tình hình không ổn rồi, nhất định những người tìm bảo vật bên ngoài sẽ nhanh chóng phát hiện ra chỗ này.

Vì vậy nàng không thể che dấu bản thân mình nữa, trực tiếp đẩy Dạ Trầm Uyên trốn phía sau rặng san hô. Dạ Trầm Uyên còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cái gì hút lấy, sau đó biến mất.

Sau khi làm xong những việc này, trước mắt Nguyên Sơ xuất hiện mấy vầng sáng, quả nhiên có người phát hiện ra sự chuyển động, xông vào.

"Không ngờ rằng vẫn bị người khác cướp mất." Một nhóm người tìm tầm bảo tới đầu tiên thấy Nguyên Sơ tới sớm hơn bọn họ, có chút không cam lòng.

Lúc bọn họ phát hiện ra Nguyên Sơ, họ cũng không nhìn ra được tu vi của nàng nên đều hậm hực từ bỏ. Từng người từng người tản ra, tìm kiếm xem có cá lọt lưới hay không.

Như vậy cũng tốt, nàng có thể tiết kiệm sức lực. Nguyên Sơ lấy cây quạt nhỏ của mình ra phe phẩy.

Quả thật, bí cảnh này cũng có một ít đồ tốt. Vừa nãy, bọn họ cũng chưa lấy cái gì, chỉ tiếc bây giờ nàng phải bảo vệ Dạ Trầm Uyên, chứ nếu không ai có thể tranh cướp đồ với nàng? Tuy rằng, mấy thứ này nàng cũng không dùng tới, nhưng có thể cất đi để bán lấy linh thạch cũng rất tốt nha, ai da, đau lòng quá!

Lúc Nguyên Sơ đang tiếc hùi hụi mấy bảo vật, một bóng dáng màu đỏ xông tới chỗ nàng.

"Ê, ngươi có nhìn thấy Dạ Trầm Uyên không?"

Kỷ Hồng Nhan nhìn Nguyên Sơ không có chỗ nào vừa mắt, nói chuyện cũng nồng nặc mùi thuốc súng.

Nhưng Nguyên Sơ không để tâm, nàng đối với người xinh đẹp luôn có mười phần kiên nhẫn. Lúc này, nàng giống như không thèm nhìn tới Kỷ Hồng Nhan, mỉm cười nói: "Hắn nhận được một truyền thừa nhỏ, chắc cũng phải mất một lúc nữa mới ra được."

Lúc này Kỷ Hồng Nhan hơi nhíu mày, thấy xung quanh càng lúc càng nhiều người tới bí cảnh này. Kỷ Hồng Nhan nghĩ gì đó, lôi kéo Nguyên Sơ đi tới một chỗ có đá ngầm, sau đó nghiêm túc nói.

"Ngươi nói thật đi, tu vi của ngươi cao như vậy, tại sao lại muốn đi theo chúng ta?"

Ta tới xem kịch vui mà!

Nguyên Sơ cười ha ha, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hồng Nhan, giống như thuận miệng nói: "Bởi vì.. Ta cảm thấy tiên tử trưởng thành trông rất xinh đẹp."

"Cho nên, ngươi muốn theo đuổi ta!" Kỷ Hồng Nhan nhướng mày, nàng nhìn khuôn mặt cực kỳ bình thường của Nguyên Sơ, nếu ném hắn vào trong một đám người cũng khó mà tìm ra được. Nàng cắn răng đưa ra quyết định!