Edit: Trang
Beta: Giang
Dạ Trầm Uyên cũng không hỏi Nguyên Sơ tại sao lại biết mấy truyền thuyết này, chỉ khó khăn hỏi: "Tại sao hắn lại chết?"
Nguyên Sơ ngượng ngùng gãi gãi sau ót: "Cái đó, bởi vì đối với mấy chuyện tình yêu này, ta không có hứng thú lắm, cho nên những chuyện tiếp theo ta cũng không nhớ rõ, ha ha.."
Dạ Trầm Uyên không nói gì nữa, ánh mắt từ từ nhìn về phía cánh cửa trước mặt.
Nhất định trong lòng phải tồn tại tình yêu chân chính, mới có thể mở cửa ra sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn vươn tay ra.
Nguyên Sơ thấy thế, đứng bên cạnh cười nói: "Được rồi, đừng uổng phí sức lực làm gì, ngươi đẩy không được.."
Mấy chữ cuối cùng đã bị nghẹn lại. Cả đời trước Dạ Trầm Uyên cũng không mở được cánh cửa này, thế mà lúc này đây, ở ngay trước mặt nàng hắn từ từ mở cánh cửa ra.
Chỉ nghe thấy âm thanh ù ù kéo dài, giống như một đoạn chuyện xưa được sống lại. Ánh sáng lọt qua khe cửa chiếu tới, bao phủ lấy bọn họ.
Cằm Nguyên Sơ sắp rơi xuống đất, tại sao Dạ Trầm Uyên lại có thể mở nó ra? Chuyện này không có lý? Chẳng lẽ cánh cửa này lâu năm không được tu sửa nên đã hỏng rồi, không được bổ sung linh khí cho nên chỉ cần tùy tiện đẩy một cái là mở được?
Sớm biết như vậy lúc nãy nàng cũng thử đẩy nó xem sao. Bởi vì nghe nói chỉ có người đẩy cửa ra mới có thể nhìn thấy sự xuất hiện của người mình yêu đằng sau cánh cửa.
Mà Nguyên Sơ không biết được, lúc này trong lòng Dạ Trầm Uyên có bao nhiêu bão tố. Thật ra hắn đối với tình cảm của chính mình còn thấy có chút hy vọng. Khi hắn nhớ tới nụ cười của Nguyên Sơ, hắn đã dễ dàng đẩy cánh cửa đó ra. Tim hắn đập càng mạnh, dường như không thể thở nổi.
Vô số cảm xúc quay cuồng bị hắn mạnh mẽ đè xuống. Dạ Trầm Uyên nhìn nam tử áo xanh bên cạnh, cố gắng hết sức mới kìm chế được chính mình.
"Chúng ta vào xem xem."
"Hả? Được, được!" Nguyên Sơ lấy lại tinh thần, thất thần đi theo vào, trong lòng thầm nghĩ tới đủ mọi tình huống. Khả năng cánh cửa này lâu năm không được tu sửa cũng không lớn lắm, Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa hay là trong lòng hắn thật sự có người yêu thích?
Người trước mắt hắn gặp mà tương đối xuất sắc cũng chỉ có Kỷ Hồng Nhan thôi. Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên thuộc kiểu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nghĩ khác? Vậy nàng ở lại đây có phải sẽ làm kì đà không?
Trong lòng Nguyên Sơ suy nghĩ đủ thứ trên trời dưới đất, đi theo Dạ Trầm Uyên vào trong. Nàng phát hiện ra trước mặt là một cái gương cực kỳ, cực kỳ lớn.
Đúng, chỉ là một cái gương, soi hai người bọn họ trong đó. Ngoài tác dụng soi gương thì không có tý nào giống với lời đồn bên ngoài cả. Họ đồn rằng người mở được cánh cửa ra, sau đó bước tới trước mặt gương sẽ nhìn thấy khuôn mặt của người mà bản thân mình yêu thương nhất.
Nguyên Sơ đi qua đó gõ gõ. Nàng thấy rõ ràng nó chỉ là cái gương đồng bình thường thôi, một tia linh khí cũng không có. Cho nên mấy cái truyền thuyết gì đó cũng chỉ là trò đùa thôi sao?
Một nơi như thế này mà bị đồn đại, thần thánh hóa lên như vậy, thậm chí còn được ghi lại trong sổ sách của địa phương. Thì ra cũng chỉ là người xưa tưởng tượng ra tô vẽ thêm mà thôi.
Nguyên Sơ thất vọng còn Dạ Trầm Uyên vẫn đang nhìn cái gương đến thất thần. Trong gương chỉ có hai người bọn họ, nhưng chuyện này lại làm cho bàn tay hắn nắm chặt lại.
Ngay sau đó Nguyên Sơ lại nói:
"Xem ra chỗ này cũng chẳng có gì thần kỳ, chúng ta đi xung quanh tìm thử xem, tìm được thứ gì tốt sẽ chia ba bảy, thế nào? Dù sao chỗ này cũng là ta dẫn ngươi tới đó."
Dạ Trầm Uyên vẫn không nhúc nhích, mãi lâu sau đó hắn mới hít một hơi thật sâu.
"Tiền bối, ta không cần những thứ khác, ta chỉ muốn lấy tòa cung điện này, có được không?"
Nguyên Sơ ngạc nhiên nhìn hắn: "Tuy rằng cái này đẹp nhưng cũng chỉ là vật trang trí thôi, ngươi muốn lấy nó làm gì?"
Dạ Trầm Uyên cúi đầu nói: "Chỉ là ta rất muốn nàng."
Không biết tại sao, lúc Nguyên Sơ nghe được Dạ Trầm Uyên nói từng chữ "rất muốn nàng", cả người nàng tê rần. Đột nhiên nàng có một loại ảo giác, hình như đối phương nói "nàng" ý chỉ chính mình.
Nguyên Sơ nghĩ thầm, truyền thừa có thể sinh sống ở dưới nước được trao cho Dạ Trầm Uyên, sau này có vài cơ duyên của hắn đều ở dưới nước.
Nghĩ như vậy, nàng tự cảm động chính mình, cảm thấy con đường làm sư phụ này càng ngày càng tiến bước. Mọi người đều nói làm nô dịch cho vợ, cho con gái, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy bản thân mình có khuynh hướng làm nô dịch cho đồ đệ vậy?
Dạ Trầm Uyên nghe nàng nói như vậy cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu. Sau đó, mỗi người bọn họ bắt đầu tìm kiếm. Nguyên Sơ thấy Dạ Trầm Uyên đi rồi, nàng cũng không vội vàng đi tìm bảo vật. Nơi này chỉ có một truyền thừa nhỏ, đời trước nàng rất thích tranh đoạt bảo vật với nam chính. Nhưng mà nơi này rất chướng mắt, lúc nãy nàng nói chia ba bảy cũng chỉ nói theo thói quen mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng phe phẩy cây quạt trong tay đi vào trong cung điện. Cũng không biết phòng tân hôn ở trong này có đẹp không? Nàng đi vào trong phát hiện ra bên trong quả nhiên có một cái động khác, các vật dụng trong gia đình, cái gì cũng có đủ, mỗi cái một vẻ sang trọng khác nhau. Nguyên Sơ cầm ly rượu hợp cẩn trên bàn lắc lắc, nàng thấy bên trong vẫn còn ít rượu, không thể không thở dài, nếu như những thứ này có thể làm bằng vật liệu tốt hơn, kết cục như thế này.
Trang trí thật đẹp, thật uổng phí.
Nàng tiếp tục đi vào bên trong. Ở bên ngoài, lão Lệ đang hỏi Dạ Trầm Uyên.
"Tại sao ngươi lại ra đây? Biết đâu bên trong cung điện vẫn còn đồ tốt mà?"
Nhưng Dạ Trầm Uyên không trả lời lão, hắn ôm ngực mình lại. Trên mặt cực kỳ áp lực, cuối cùng hắn dựa vào san hô thở dốc, ánh mắt sâu thẳm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
"Ngươi bị sao vậy?" lão Lệ thấy tình trạng của Dạ Trầm Uyên không ổn, ngay lập tức nôn nóng: "Lạ thật, cảm xúc của ngươi đang thay đổi rất mãnh liệt nha!"
Bởi vì lão ký sinh trong thức hải của Dạ Trầm Uyên, cho nên nếu lão cố gắng cảm nhận vẫn sẽ cảm nhận được tâm tình của hắn. Lúc này, chắc chắn hắn cực kỳ không được bình tĩnh!
Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, cảm xúc của hắn không phải mãnh liệt mà hắn chỉ cảm thấy đau khổ, cực kỳ, cực kỳ đau khổ!
Lúc mẫu thân bị bắt đưa đi, hắn hận, hận bản thân mình vô dụng.
Lúc tộc nhân bị khinh rẻ, nhục mạ, hắn không cam tâm, cho nên hắn quyết tâm tu luyện cho thật mạnh.
Lúc bị đuổi giết, hắn tức giận, cho dù có chết cũng không sợ!
Nhưng từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải đau khổ! Đó là nỗi đau từ sâu thẳm trong linh hồn tạo thành cảm xúc chua xót, làm cho hắn không tự chủ được, khắp người đều đau đớn.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, nỗi đau của hắn, một chữ cũng không thể nói ra!
Từ khoảnh khắc Nguyên Sơ bắt đầu xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đã có một cảm giác rất mãnh liệt, rõ ràng không hề giống nàng tí nào. Nhưng chỉ cần nàng xuất hiện, nàng chính là tâm điểm trong mắt hắn. Cho dù lão Lệ có nói nàng chỉ là người xa lạ, nhưng hắn vẫn cực kỳ nghi ngờ nàng.
Mà gương mặt trong gương đã chứng minh trực giác của hắn là đúng.
Đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy gương mặt của người mình yêu nhất.. Nhưng mà trong mặt gương đó rõ ràng chỉ có hắn và Nguyên Sơ, hai người bọn họ.
Bởi vì nàng là người hắn yêu thương nhất cho nên dù nàng có biến thành hình dáng nào, chiếc gương đều soi ra khuôn mặt nàng. Nó cũng dùng phương pháp này nói cho hắn biết, nàng chính là người hắn yêu thương nhất..
Nhưng mà tại sao?
Rõ ràng hắn đã quyết định từ bỏ. Hắn đã phải mất thời gian hai tháng để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, liều mạng tu luyện mới ngăn được nỗi nhớ mong nàng. Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện? Tại sao nàng lại muốn tới đây?
Khoảnh khắc nàng xuất hiện, mọi nỗ lực của hắn đều vỡ tan tành. Sự khao khát và nỗi nhớ mong tận xương tủy lại bao phủ lấy hắn. Hắn thật sự đã quyết định buông tay cơ mà!