Edit: Trang
Beta: Giang
Kỷ Hồng Nhan nghe xong, biểu cảm có chút kỳ dị. Đây là chuyện gì vậy, muốn nàng hôn lên con trai khổng lồ này sao?
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Dạ Trầm Uyên nhờ vả nàng, chắc có thể con trai này muốn nữ nhân hôn nó mới mở ra chăng? Nàng nhíu chặt mày, dứt khoát cúi đầu hôn lên vỏ trai một cái.
Dạ Trầm Uyên cũng không rõ có phải mình bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy con trai có run lên một chút, sau đó càng ngậm chặt hơn, một chút ý định mở ra cũng không có, tỏ vẻ cực kỳ chống đối!
Nếu như con trai này có thể hoạt bát giống như con người, chắc bây giờ nó sẽ mạnh mẽ quay lưng lại, ra vẻ ghét bỏ.
"Sao rồi?" Kỷ Hồng Nhan không hiểu rõ lắm, hỏi Dạ Trầm Uyên.
Dạ Trầm Uyên: ".. Không có gì."
Vậy ra Kỷ Hồng Nhan lừa hắn, thực sự nàng không hề thích hắn, hay là do nàng thích hắn không đủ nhiều?
Nhưng mà bên kia vẫn đang tiếp tục đánh nhau, Dạ Trầm Uyên cũng không có cách nào giải quyết cái này nữa, hắn trầm giọng nói với Kỷ Hồng Nhan.
"Bây giờ, ngươi cứ ném ta qua đó đi, ta thật sự có biện pháp khống chế Giao băng. Hơn nữa, Giao băng cũng không thể mở được con trai này, ta sẽ không có việc gì."
Kỷ Hồng Nhan nghe Dạ Trầm Uyên nói như vậy, nàng suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.
"Được, ta đưa ngươi qua đó. Ngươi nói rồi đó, nhất định không được có chuyện gì."
Suy cho cùng, nàng nghĩ con Giao băng kia chỉ muốn bắt Dạ Trầm Uyên. Bây giờ còn có một người chống đỡ, nếu như người đó bị đánh bại rồi sao? Nàng kéo theo một con trai khổng lồ sẽ chạy không lại con Giao băng đó. Cho nên, nếu Dạ Trầm Uyên thật sự có biện pháp thì đúng là nên phối hợp với người kia cùng nhau đối phó con Giao băng đó, giết nó rồi tính tiếp.
Sau đó, cơ thể nàng lắc lắc, kiếm trên tay hóa thành một cái dây dài màu hồng, cuốn lấy con trai khổng lồ vung lên cao, rồi ném tới khoảng không trên mặt hồ.
Nguyên Sơ đang lúc ngăn chặn con Giao băng, không để ý tới bên này. Thân thể con Giao băng này không biết đã luyện hóa cái gì mà cực kỳ mạnh mẽ. Cái đuôi bị chặt đứt lúc nãy đang từ từ mọc lại. Thấy vậy khuôn mặt nàng đông cứng, đang định tung ra đại chiêu thì một con trai khổng lồ hồng nhạt bay tới, vừa vặn bị con Giao băng bắt được.
"Ha ha ha! Trứng rồng của ta!"
Nguyên Sơ bất ngờ, quay đầu lại nhìn Kỷ Hồng Nhan lên án. Nhưng ngay lúc Giao băng xoay người muốn bỏ chạy, một chuỗi âm thanh cổ xưa du dương từ trong con trai khổng lồ truyền ra.
Lần đầu tiên Dạ Trầm Uyên sử dụng thuật pháp Long ngữ. Nhưng hắn có tư chất thông minh, đặc biệt vào những lúc sư phụ đang gặp nguy hiểm, tư chất của hắn càng được vận dụng tối đa.
Giao băng vừa nghe thấy những âm thanh đó đã bắt đầu khó chịu, lắc lắc cái đầu. Nguyên Sơ thấy thế, nắm chắc cơ hội, tiến lên tấn công vào hàm dưới của Giao băng. Con Giao băng vốn dĩ cực kỳ nhanh nhẹn nhưng lúc này lại không tránh né, ăn một nhát kiếm thật sâu của Nguyên Sơ.
Nó đau quá há miệng ra làm con trai rơi xuống. Con trai đang rơi xuống giữa không trung thì được một lực vô hình tiếp được, từ từ bay theo sau Nguyên Sơ.
"Tại sao ngươi lại qua đây?" Cho dù Dạ Trầm Uyên đang dùng Long ngữ nhưng Nguyên Sơ vẫn có thể nhận ra được.
Dạ Trầm Uyên đang tập trung thi triển Long ngữ đồng thời truyền âm tới thức hải của Nguyên Sơ.
"Tuy rằng ta yếu, nhưng ta tuyệt đối không thể để người một mình đối mặt với nguy hiểm."
Nguyên Sơ nghe vậy hơi sửng sốt.
Hắn nói không có chút do dự nào, làm cho nơi mềm yếu nhất trong lòng Nguyên Sơ như có cái gì cào trúng, làm nàng không nhịn được, khóe miệng cong lên một chút.
Thì ra đây là cái lợi của việc có đồ đệ sao?
Đối với các vị sư phụ khác mà nói đồ đệ đều là gánh nặng. Nhưng nàng thì khác, đồ đệ của nàng có thể cùng nàng kề vai chiến đấu cho dù có đối mặt với nhiều kẻ địch mạnh hơn hắn rất nhiều.
Giao băng bị Long ngữ vô hình tra tấn muốn phát điên rồi. Nó đột nhiên hét lớn một tiếng, đôi mắt màu lam biến thành đỏ ngầu.
"Đáng giận.. Ngươi.. Ngươi vậy mà có thể đánh thức trứng rồng."
Giọng nói lạnh lùng của Giao băng truyền tới. Nguyên Sơ không hiểu chuyện gì, nàng chỉ thấy ánh mắt của Giao băng trở nên cực kỳ tham lam.
"Ban đầu, ta cứ tưởng một quả trứng đã chết có thể giúp ta tăng thêm một ngàn năm tu vi. Nhưng bây giờ, ăn nó ta có thể hóa rồng. Mấy con kiến cỏ các ngươi, để mạng lại đi."
Nói xong, cái đuôi của nó quật trong không trung, chân nó đạp lên mây đen lao nhanh tới.
Dạ Trầm Uyên dừng công kích bằng Long ngữ. Hai mắt hắn nhắm lại, ngưng thần dùng lỗ tai lắng nghe. Ngay khi hắn nghe được luồng công kích mạnh mẽ, hắn sẽ sử dụng Long ngữ quấy nhiễu Giao băng. Tuy rằng thực lực của hắn thấp, nhưng mỗi lần hắn dùng Long ngữ công kích đều làm hoạt động của Giao băng chậm lại, sau đó Nguyên Sơ sẽ dùng kiếm đâm nó.
Long ngữ cứ xuất hiện một chút rồi lại biến mất rồi lại xuất hiện, không có quy luật gì cả, mọi hoạt động của Giao băng đều bị kiềm chế. Mỗi khi nó muốn tấn công con trai khổng lồ kia đều bị Nguyên Sơ mang con trai tránh đi được.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người kề vai tác chiến nhưng lại cực kỳ ăn ý. Con Giao băng lúc nãy còn chiếm thế thượng phong nhưng bây giờ, chỉ sau một thời gian ngắn cả người nó đã đầy vết thương, khắp nơi đều có vết máu màu lam, trong không khí cũng toàn mùi máu tanh khiến cho người ta buồn nôn.
Giao băng cảm thấy mình như thế này mà bị một người đánh trọng thương tới mức này, nó tức giận tới mức không còn lý trí. Đột nhiên, nó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hơi thở quanh cơ thể nó tăng vọt.
Ngay lúc đó, Dạ Trầm Uyên hô to: "Chính là lúc này!"
Hắn cũng không giải thích tỉ mỉ rõ ràng chuyện gì, nhưng Nguyên Sơ vừa nghe câu hắn nói đã cầm kiếm tiến về phía Giao băng.
Rõ ràng hơi thở của Giao băng biến chuyển lợi hại hơn, nhưng nàng chỉ cần một câu nói của Dạ Trầm Uyên mà hành động không có chút do dự nào. Vốn dĩ lão Lệ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với người nam tử do Nguyên Sơ cải trang thành này, bây giờ lại nảy sinh hoài nghi sâu sắc với hắn.
Ngay lúc kiếm của Nguyên Sơ và móng vuốt của Giao băng gần chạm vào nhau, trong mắt Giao băng chứa đầy sát ý và khinh thường.
"Đi chết đi!"
Đột nhiên móng vuốt của nó phát ra ánh sáng, nháy mắt móng tay dài ra. Nó nghĩ ngay giây tiếp theo nó sẽ xé nát Nguyên Sơ ra, nhưng ngay lúc đó, một âm thanh ngân nga kỳ quái lại vang lên. Điệu Long ngữ này cực kỳ quỷ quái, cũng cực kỳ chói tai.
Ngay lập tức Giao năng cảm thấy đau quặn trong bụng, nó vội vàng phong bế sáu giác quan lại. Nhưng mà âm thanh kia giống như có sức sống cứ chui vào người nó.
Móng vuốt lúc nãy của nó đã bị Nguyên Sơ dùng một kiếm chặt đứt, Giao băng kêu gào đau đớn, âm thanh ngân nga trong không trung càng lúc càng nhanh hơn.
Vào lúc nó sắp sụp đổ, kiếm của Nguyên Sơ đã đâm sâu vào cổ nó bảy tấc, phá vỡ tử huyệt của nó.
"Grrr!" Một tiếng gào thét thật dài. Con Giao băng muốn nổ tung nhưng Long ngữ vẫn còn ngân nga kia lại khống chế được nội đan của nó. Một lát sau, con Giao băng không cam tâm, uất ức nhưng vẫn bị Nguyên Sơ chém rớt đầu. Thân xác to lớn của nó rơi xuống hồ Thiên Cực, tạo ra một làn sóng khổng lồ.
"Hừ.." Nguyên Sơ bị máu bắn tung tóe lên mặt. Nàng lật tay lên, một viên nội đan linh thú tròn xoe từ trong nước bay lên rơi vào lòng bàn tay nàng. Nàng cũng không xem xét kỹ càng viên nội đan khó khăn lắm nàng mới có được mà vội vàng hỏi Dạ Trầm Uyên: "Ngươi sao rồi?"
Nhưng Dạ Trầm Uyên không đáp lại tiếng nào, con trai khổng lồ bay bay trên không trung, bên trong cực kỳ yên tĩnh, giống như đã chết vậy.
Nguyên Sơ bị dọa sợ hãi, nàng vội vàng mang con trai bay tới bờ hồ, dùng sức đánh lên vỏ trai.
"Này? Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng dọa ta sợ nha!"
Sử dụng Long ngữ tiêu hao rất nhiều linh khí, hơn nữa Dạ Trầm Uyên mới có tu vi Trúc Cơ, lại phải cố gắng khống chế con Giao băng Nguyên Anh kỳ. Hắn học hai đoạn Long ngữ kia lại càng cực kỳ hao tổn linh khí, nếu không phải hắn mở hơn hai cái huyệt khiếu, hắn cũng không có khả năng chịu đựng được tới bây giờ. Nhưng cũng thật may mắn, bọn họ đã thắng rồi.