Chương 48: Nên làm như thế nào đây!

Edit: Trang

Beta: Giang

Tuy Dạ Trầm Uyên là đồ đệ của nàng, nhưng nàng cũng nên tôn trọng riêng tư của hắn. Nếu hắn quyết định bế quan ba ngày, Nguyên Sơ cũng không có biện pháp gì, đành ngồi xếp bằng ở ngoài tấm chắn.

Nguyên Sơ thầm nghĩ, bây giờ tình trạng của hắn không tốt, nếu gặp phải mãnh thú thì làm sao bây giờ? Nàng bảo vệ hắn vậy.

Chỉ là, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Vì sao mà cảm xúc lại trở nên mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ Ba ngày gọi hồn hương làm ý niệm báo thù của hắn phóng đại lên. Cho nên sát khí trên người Dạ Trầm Uyên mới tăng vọt, sợ làm nàng bị thương nên mới nhốt chính mình lại?

Nếu thật sự như vậy, nàng nên làm thế nào mới giúp Dạ Trầm Uyên được thoải mái một chút? Dạ Trầm Uyên ở trong không gian tối tăm, dùng máu mình vẽ một trận pháp, ngăn không cho lão Lệ nhìn trộm. Nhưng mà khi Nguyên Sơ biết lão Lệ không nhìn thấy được động tĩnh của Dạ Trầm Uyên, trong lòng nàng lại càng bất an hơn. Cũng may tính mạng của lão Lệ và Dạ Trầm Uyên liên kết với nhau, nếu Dạ Trầm Uyên có xảy ra chuyện gì nàng cũng kịp nhảy vào. Bởi vậy nên nàng quyết ngồi bảo vệ ở ngoài.

Chờ đợi một hồi, cũng qua ba ngày.

Chính Dạ Trầm Uyên cũng không rõ mình đã vượt qua ba ngày kia như thế nào. Không, nói đúng ra thì ba ngày qua đối với hắn cũng không hề gian nan chút nào. Bởi vì khát vọng trong lòng hắn bị phóng đại cực hạn cho nên thời gian ba ngày qua hắn đều mơ hồ, như chìm trong mây mù.

Tay vừa động đậy, xiềng xích cũng chuyển động theo. Dạ Trầm Uyên sợ hãi bản thân sẽ lao ra ngoài nên lúc còn lý trí hắn đã dùng dây xích khóa mình lại. Nhìn ra bên ngoài xuyên qua tấm chắn, quả nhiên hắn đã thấy được người hắn luôn tâm niệm.

Nguyên Sơ không có ích cốc, cũng có nghĩa là nàng vẫn cần ăn cần ngủ. Nhưng ba ngày nay, nàng ngồi xếp bằng ở đó không ăn không uống, cũng không nhúc nhích. Tuy rằng sẽ không ảnh hưởng gì tới thân thể nhưng nàng vẫn sẽ buồn ngủ và mệt mỏi..

Bây giờ, nàng đang ngồi xếp bằng, đầu nhỏ gật gù, đôi mắt mở to dần dần khép lại rồi đột nhiên lại mở to ra, rõ ràng là mệt mỏi tới cực hạn rồi.

Hơn nữa tu vi của nàng quá cao, mấy năm nay người cũng ít phát triển. Tay chân vẫn nhỏ như cũ, lúc này xếp gọn lại giống như quả bóng, đáng yêu miễn bàn nhưng cũng rất đáng thương.

Trong lòng Dạ Trầm Uyên hơi ngọt, bởi vì nàng để ý tới mình như vậy. Mặc dù nàng không nói ra nhưng mỗi một chi tiết đều có thể thấy rõ ràng sự quan tâm của nàng. Nhưng trong lòng hắn lại thấy thật khổ.

Bởi vì sự để ý của nàng đối với hắn, với việc hắn đối với nàng là hoàn toàn khác nhau.

Đúng vậy, ba ngày nay, hắn đã hoàn toàn thấy rõ được nội tâm của chính mình, cũng ý thức sâu sắc, hắn đối với với Nguyên Sơ không phải chỉ là tình cảm của đồ đệ đối với sư phụ.

Cho nên sau này hắn phải làm như thế nào mới được đây?

Sau khi tỉnh táo lại Dạ Trầm Uyên tĩnh tọa thật lâu. Dù sao tuổi của hắn cũng không lớn, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên hắn biết chuyện tình cảm.

Hắn muốn cùng Nguyên Sơ tiếp tục ở bên nhau nên làm bộ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Nhưng bây giờ hắn đã biết rõ tâm ý của chính mình, hắn sợ không bao giờ có thể quay lại như trước kia. Nếu như hắn vượt qua ranh giới thì Nguyên Sơ sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng hơn hắn nhiều.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, đã biết chính mình nên làm như thế nào, hắn mới thi triển Thanh Khiết thuật, đem mọi dấu vết khả nghi trên người và hương vị ngông cuồng trong động tẩy rửa đi. Măc quần áo mới vào rồi mới mở tấm chắn ra.

Vừa nghe được âm thanh tấm chắn được rời đi, nháy mắt Nguyên Sơ đã nhảy dựng lên!

"Cuối cùng ngươi cũng ra rồi!"

Nàng vội vàng nhào qua, lôi lôi kéo kéo Dạ Trầm Uyên xem xét từ trên xuống dưới. Chỉ có trời mới biết, rất nhiều lần nàng muốn trực tiếp chui vào đó, nhưng lại sợ hành động của mình xúc phạm tới hắn nên vẫn luôn cố kìm nén lại. Lúc này đây, nhìn thấy hắn ra tới nơi bình yên vô sự, Nguyên Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi làm ta sợ muốn chết."

Đôi tay nàng vịn trên người Dạ Trầm Uyên, hai má phồng lên có chút tủi thân nói.

Dạ Trầm Uyên cúi đầu nhìn nàng. Trong mắt toàn là dịu dàng không giấu diếm được.. Trước kia hắn còn cố kìm nén bớt lại. Nhưng mà bây giờ, hắn thật sự không muốn sẽ lại giấu diếm, phải kìm nén chính mình nữa.

"Ta không sao, sư phụ, người rất lo lắng cho ta sao?"

"Đương nhiên lo lắng rồi a!" Nguyên Sơ tức giận, nắm bàn tay nhỏ đấm vào ngực hắn một chút: "Nhốt bản thân ba ngày mà cũng không hề rên một tiếng, ngươi còn không mau nói ra rốt cuộc sự việc là như thế nào? Chẳng lẽ tiểu yêu tinh kia còn hạ ngươi độc dược khác?"

Nguyên Sơ vừa nói vừa duỗi tay định xem mạch của hắn. Nhưng thật nhanh đã bị Dạ Trầm Uyên nắm lấy cổ tay cản lại, hắn nắm tay nàng không hề buông ra, chỉ nói: "Không có, nguyên nhân là do bản thân ta."

Nguyên Sơ hừ một tiếng. Nàng quyết định, từ hôm nay trở đi, nàng không còn là fan của Kỷ Hồng Nhan nữa!

Nhưng mà không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, nàng cảm thấy sau khi Dạ Trầm Uyên ra tới, khí chất trên người đã có chút thay đổi.

Trước kia hắn luôn hiền lành tao nhã, đôi mắt sắc bén và trong trẻo, miệng luôn mỉm cười, trông rất hiền lành và vô hại.

Nhưng mà bây giờ, Nguyên Sơ lại cảm thấy trong mắt của Dạ Trầm Uyên dường như có chút gì đó, nụ cười kia cũng không còn đơn giản như trước nữa.. Cũng không biết ba ngày vừa rồi, hắn có sinh ra ảo tưởng gì không..

Nhưng mặc kệ dù như thế nào đi nữa, hắn vẫn là đồ đệ của mình là được rồi. Nàng kiễng chân vỗ vỗ vai Dạ Trầm Uyên: "Được, đã qua rồi thì cho qua đi.. chỉ cần cơ thể của ngươi không có vấn đề gì, ta cũng không nói nhiều nữa. Ta biết trong lòng ngươi nhất định đã đè nén rất nhiều việc, không nói ra cũng không sao. Ngươi chỉ cần nhớ rằng, mặc kệ là ngươi muốn làm cái gì sư phụ ta đều sẽ ủng hộ ngươi."

Nguyên Sơ thầm nghĩ, trên người Dạ Trầm Uyên còn mang thâm thù đại hận nữa, chờ thực lực đủ mạnh rồi, hắn nhất định sẽ quay lại báo thù. Nàng cũng phải nỗ lực tu luyện cho mạnh lên, đến lúc đó còn có thể chống lưng cho đồ đệ nữa..

Nhưng lời nói của nàng lại làm cho Dạ Trầm Uyên cứng người lại, hắn nhìn nàng chằm chằm, khó khăn hỏi.

"Thật sự là ta muốn làm cái gì, người cũng đều sẽ ủng hộ sao?"

Nguyên Sơ không hề do dự gật đầu: "Cứ yên tâm mạnh dạn mà làm đi!"

Khóe miệng hắn không khỏi cong lên thành nụ cười, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại: "Ta muốn.." muốn hôn người một chút, có thể được chứ?

"Sao?" Nguyên Sơ chờ hắn nói hết câu.

"Không có gì.." Dạ Trầm Uyên nhìn chằm chằm nàng hết nửa ngày, cuối cùng đặt bàn tay lên đỉnh đầu nàng, xoa xoa.

"Ta muốn đi ra ngoài rèn luyện một mình, có được không?"

Nguyên Sơ ngơ ngẩn cả người, căn bản đang tức giận vì bị Dạ Trầm Uyên xoa đầu, nhưng giây phút này, nàng lại không tự chủ được sững sờ.

"Ngươi muốn đi rèn luyện một mình?"

Dạ Trầm Uyên mím môi, gật đầu thật mạnh. Ban đầu Nguyên Sơ cảm thấy không nỡ, cái loại cảm giác này thật giống như con của mình vất vả nuôi lớn, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bay đi. Sau đó mấy năm mới gặp một lần, một lá thư gửi về nhà cũng không có, kiểu như bặt vô âm tín gì đó.. Nhưng mà, nàng nghĩ tới cái gì đó, hai mắt lại sáng lên, khóe miệng càng lúc càng cong lên, tươi cười.

Nàng hếch mặt nói: "Có thể a! Ngươi muốn đi rèn luyện, cứ yên tâm mà đi thôi. Nên biết hành trình của ngươi chính là biển trời mênh mông."

Nàng nói xong còn nhón chân vỗ vỗ vai Dạ Trầm Uyên.

Dạ Trầm Uyên đã đoán trước được Nguyên Sơ sẽ đồng ý, nhưng thấy nàng sảng khoái như vậy trong lòng vẫn có chút thất vọng. Nhưng cũng không còn cách nào, hắn đã suy nghĩ rất kỹ. Giới Tu Tiên rất coi trọng truyền thừa, đặc biệt là môn phái cổ xưa như Vạn Kiếm tông càng coi trọng quy củ thân phận. Nếu hắn thật sự gắn bó với sư phụ, muốn cùng nàng ở bên nhau, môn phái tuyệt đối sẽ không dung thứ cho bọn họ.