Chương 47: Chấp niệm sâu nặng

Edit: Trang

Beta: Giang

Kỷ Hồng Nhan càng thêm đắc ý: "Chấp niệm mà không được khơi gợi ra, rất dễ sinh tâm ma, đây là ta muốn tốt cho ngươi, ngươi giống như một tiểu mỹ nam không có ham muốn gì vậy, ở sâu trong nội tâm của ngươi nhất định phải có một con ma chứ?"

Ánh mắt Dạ Trầm Uyên sắc bén.

Từ trước đến nay, hắn đều ôn hòa, không hề có chút ác ý. Đột nhiên bây giờ lại lộ ra ánh mắt tràn ngập sát khí như vậy, làm cho da đầu Kỷ Hồng Nhan run lên. Giây tiếp theo, một vệt máu bắn ra, nàng ôm ngực lui về phía sau mấy bước, đôi mắt đẹp trừng lớn.

Một thiếu niên mới Trúc Cơ lại có thể làm nàng bị thương ư!

"Cút!" Dạ Trầm Uyên nắm lấy chủy thủ đen tuyền trong lòng bàn tay, khóe mắt hắn có chút đỏ lên, đôi mắt sâu không thấy đáy cũng hiện lên một chút tia máu làm cho tướng mạo vỗn dĩ như tiên giáng trần của hắn càng trở nên yêu nghiệt hơn. Nhất là vài giọt máu dính ở trên mặt hắn, giống như hồng mai trên tuyết trắng, làm cho hắn càng đẹp hơn.

Tính tình nóng nảy! Vỗn dĩ Kỷ Hồng Nhan cực kỳ tức giận. Nàng vốn dĩ là Kim Đan sơ kỳ thế mà lại bị một Trúc Cơ đánh bị thương, hơn nữa đã ăn mấy viên đan dược, miệng vết thương cũng không thể khép lại. Nhưng giờ khắc này thấy Dạ Trầm Uyên đang gắt gao tập trung, trong đáy mắt ẩn chứa những thứ tối tăm, vẻ mặt dữ tợn càng làm cho tim nàng đập nhanh thêm, cơ thể giống như không phải của chính mình nữa.

Dạ Trầm Uyên đứng thẳng lưng, tay tái nhợt nắm chủy thủ chỉ vào nàng.

"Đừng để ta nói lần thứ hai."

Kỷ Hồng Nhan từng bước lui về phía sau, cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn, trong cuộc đời lần đầu tiên nàng làm ra hành động chạy trối chết.

Trái tim của nàng trước giờ chưa từng đập kịch liệt như vậy, mà gương mặt của Dạ Trầm Uyên cũng khắc thật sâu trong trái tim nàng.

Nam nhân này, nàng chấm rồi!

Thấy Kỷ Hồng Nhan cuối cùng cũng đi rồi, nét tàn nhẫn trong mắt Dạ Trầm Uyên mới thu bớt lại. Nhắm mắt lại, lại trở về bộ dáng nhu thuận không hại người, cũng là bộ dạng Nguyên Sơ thích khiêu khích nhất.

Lúc này, Nguyên Sơ nghe lão Lệ kể, hỏi liên hồi, "Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Bọn họ như thế nào?"

Tưởng tượng đến cảnh Kỷ Hồng Nhan tung chiêu chí mạng với Dạ Trầm Uyên, "Ba ngày gọi hồn hương", Nguyên Sơ nhịn không được kích động, dược kia chính là xuân dược loại tốt nhất, dục vọng sâu nhất trong đáy lòng sẽ bị khơi gợi tới cực hạn, có lẽ chỉ có thánh nhân mới có thể làm thinh.

Biểu tình của lão Lệ có chút cổ quái nói: "Tiểu Uyên đánh người ta bỏ chạy.."

"Cái gì?" Biểu tình của Nguyên Sơ cũng cổ quái theo.

Lão Lệ nói tiếp: "Hắn còn dùng chủy thủ làm miệng vết thương của người ta trong thời gian ngắn không thể khép lại".

"!"

Nguyên Sơ không biết nên nói gì cho phải, nàng cảm thấy đồ đệ của mình chắc lại một lần nữa đi trên con đường cẩu độc thân, dù có liều mạng cũng không kéo lại được.

"Ai da, không được rồi, đau đầu quá! Mau, mau gọi tên nghịch đồ kia vào đây." Nguyên Sơ khoa trương ôm đầu, nhưng tình trạng của Dạ Trầm Uyên lúc này thật sự không được tốt lắm.

Ma hương số một của Ma giới – Ba ngày gọi hồn hương. Tác dụng của nó còn đáng sợ hơn so với trong sách vở miêu tả. Cho dù là dục niệm nhỏ bé như thế nào, bị chôn sâu đến đâu cũng sẽ bị nó từng chút, từng chút một khơi ra tới, lấp đầy toàn bộ thức hải.

Khóe mắt của Dạ Trầm Uyên càng lúc càng hồng, làm cho dung mạo của hắn thêm rung động lòng người. Chỉ tiếc lúc này, không có ai thưởng thức.

"Lão Lệ.." Hắn khó khăn gọi lão Lệ, bởi vì lão Lệ ở trong thức hải của hắn nên hai người bọn họ có thể trực tiếp nói chuyện ở trong thức hải.

"Làm sao vậy?" lão Lệ thấy tình trạng của Dạ Trầm Uyên không ổn lắm, chỉ không biết, trong lòng hắn có chấp niệm gì?

Môi Dạ Trầm Uyên trở nên cực kỳ hồng, tròng mắt cũng vậy, hắn dựa lưng vào một cây đại thụ, ngửa đầu lên, gằn từng chữ: "Ngay bây giờ, hãy đem ta thu vào trong khối bảo ngọc hồ lô đi."

Lão Lệ hơi ngạc nhiên, Nguyên Sơ cảm thấy không đúng lắm, hỏi hắn: "Lão Lệ, làm sao vậy?"

Lão Lệ trừng mắt, liếc nàng một cái rồi cau mày nói: "Tiểu Uyên.. hắn bảo ta thu hắn vào trong ngọc bảo hồ lô."

"Hả!" Nguyên Sơ mở to hai mắt nhìn: "Bảo ngọc hồ lô đó chỉ là một khối lập phương lớn có sáu mặt, giống như cái quan tài vậy, hắn muốn làm cái gì vậy?" Nghĩ tới cái gì đó, nàng lại cười nói: "Ta biết rồi, hắn nhất định là sợ ba ngày tiếp theo chấp niệm trong lòng hắn bùng nổ, chắc sợ đến lúc đó sẽ mất mặt? Thật tình, ta chính là sư phụ hắn, có gì mà thẹn thùng chứ. Lão nói với hắn, kêu hắn cứ ở trong Thiên Châu là được, nếu có gì xảy ra ta bảo đảm không cười hắn."

Sau khi Dạ Trầm Uyên nghe lão Lệ truyền đạt lại xong, đột nhiên đôi mắt mở to nhìn chằm chằm một cái đồi nhỏ. Hắn đi qua đó, tung vài chiêu tạo ra một cái lỗ hõm vào, sau đó chính mình chui vào đó rồi dùng Lăng Thiên thuẫn chặn bên ngoài lại, hoàn toàn giấu bản thân đi.

Hành động của hắn dọa lão Lệ, cũng dọa cả Nguyên Sơ. Ngay sau đó, Nguyên Sơ ra khỏi Thiên Châu, cau mày đi tới chỗ Lăng Thiên thuẫn. Nhưng mà còn chưa tới gần đã nghe được giọng nói đầy căng thẳng của Dạ Trầm Uyên.

"Đừng lại đây!"

Theo bản năng, Nguyên Sơ dừng lại. Sau đó, giọng nói của Dạ Trầm Uyên lại càng khàn khàn trầm thấp còn mang theo một chút cầu xin.

"Sư phụ.. Đừng tới đây.."

Nguyên Sơ cực kỳ lo lắng, Ba ngày gọi hồn hương gợi lên chấp niệm sâu nặng nhất trong lòng người, nhưng cũng không hề đau khổ. Nhưng tại sao lúc này nghe giọng nói của Dạ Trầm Uyên lại đau khổ như vậy? Chẳng lẽ không phải Ba ngày gọi hồn hương?

Nàng tưởng tượng như vậy, càng nôn nóng hơn: "Cái đó.. Tiểu Uyên Uyên à, trước tiên ngươi cứ ra đây đi, ta giúp ngươi nhìn xem như thế nào? Ta là sư phụ của ngươi mà.."

Nàng lại đi tới vài bước, ngón tay đã đặt ở trên Lăng Thiên thuẫn, chỉ cần bỏ thứ này đi, nàng có thể nhìn thấy Dạ Trầm Uyên rồi.

"Đừng, sư phụ!"

Dạ Trầm Uyên vội vàng ngăn cản động tác của nàng. Nguyên Sơ không biết được lý do nhưng nàng cũng không tùy tiện gỡ bỏ tấm chắn xuống.

Nàng đứng ở bên ngoài, còn Dạ Trầm Uyên quỳ ở bên trong, cách nhau một lớp Lăng Thiên thuẫn. Dạ Trầm Uyên có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ bàn tay của Nguyên Sơ. Hắn cũng đặt tay mình lên vị trí đó, trong mắt ẩn chứa tham niệm không thể kìm nén được, còn có dục vọng trần trụi méo mó.

"Sư phụ.." Tâm hắn vừa động, Lăng Thiên thuẫn đã biến thành trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy được bên trong.

Nhìn thấy vẻ mặt Nguyên Sơ đầy lo lắng, nhưng vì hắn không đồng ý nên nàng cố gắng kiên nhẫn vẫn không nhúc nhích. Dạ Trầm Uyên cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu, hắn rất muốn.. rất muốn đè nàng xuống, tận tình nhấm nháp nàng nha!

Dạ Trầm Uyên liếm liếm đôi môi đỏ mọng, hai mắt nhìn chằm chằm Nguyên Sơ.

Cuối cùng lý trí cho hắn biết, nếu như bây giờ hắn lao ra ngoài sẽ không những không được âu yếm bảo bối mà còn càng đẩy nàng ra xa. Hắn tưởng tượng sau này Nguyên Sơ sẽ không để ý tới hắn nữa, trục xuất hắn khỏi sư môn, không bao giờ cười với hắn nữa, cũng sẽ không ôm hắn, quấn quýt lấy hắn đòi ăn, hắn liền cảm thấy lòng đau như dao cứa.

Hai loại đau khổ hoàn toàn khác nhau hành hạ thần kinh hắn, cuối cùng hắn nhắm mắt, nhẫn tâm quay lưng lại.

"Sư phụ, không cần lo lắng cho ta, ba ngày nữa ta sẽ ra ngoài.. Không cần mở tấm chắn ra."

Sau khi hắn nói xong, bên trong hoàn toàn im lặng. Nguyên Sơ gọi hắn rất nhiều lần nhưng hắn đều không trả lời. Lúc nàng muốn mở tấm chắn ra, lại nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Dạ Trầm Uyên.