Edit: Trang
Beta: Giang
Hắn không muốn làm hại Nguyên Sơ.
Cho nên hắn quyết định rời đi để cho bản thân và Nguyên Sơ có thời gian trưởng thành, cũng cho mình một cơ hội từ bỏ.
Hắn biết, cảm tình rồi cũng sẽ phai nhạt. Ví dụ giống như người trong tộc của hắn từng trải qua sinh tử có nhau nhưng cuối cùng vẫn trở mặt thành thù. Cho nên từ lúc còn rất nhỏ hắn đã hiểu rõ tình cảm chỉ tồn tại trong một thời gian.
Nếu hắn xa cách nàng một thời gian, có thể buông tay nàng, đối với nàng mà nói đó mới là kết quả tốt nhất. Nếu như không thể..
Dạ Trầm Uyên nhắm mắt, bọn họ mới ở bên nhau mấy năm, nhất định, nhất định là có thể được.
Tâm trạng hắn của đang rất trầm trọng, cố gắng lựa chọn, nhưng Nguyên Sơ bên cạnh trong lòng lại đang rất vui nha.
Nam chủ muốn tự đi rèn luyện bên ngoài, cốt truyện sắp bắt đầu rồi. Các mĩ nữ sẽ xuất hiện, bảo vật cũng cách không còn xa nữa.
Nguyên Sơ cúi đầu, tính toán trong đầu không ngừng xoay chuyển. Theo như "hiếu tâm" của Dạ Trầm Uyên, cho dù nàng không có ở bên cạnh nhưng nếu có đồ tốt hắn cũng nhất định sẽ chia ba – bảy, mang về hiếu kính với nàng. Cho nên vấn đề này, nàng không cần lo lắng.
Nhưng nàng thật sự sẽ thấy nhàm chán a! Nếu như trở về Vạn Kiếm tông thì buổi sáng cũng không được ngủ nướng, hay là cải trang đi theo Dạ Trầm Uyên. Thứ nhất, có thể rèn luyện, thứ hai, có thể xem kịch, thật là vẹn cả đôi đường, một mũi tên trúng mấy con nhạn.
Vì thế bọn họ ở trong Thiên Châu bàn bạc cho thật tốt. Cuối cùng quyết định, Dạ Trầm Uyên đi rèn luyện một mình còn Nguyên Sơ quay trở về Vạn Kiếm tông.
Trước khi tạm biệt mấy ngày, Dạ Trầm Uyên đều trầm mặc, hắn nướng rất nhiều thịt để dự trữ để cho Nguyên Sơ lúc nào muốn ăn cũng đều có mà ăn. Các loại điểm tâm, linh quả cũng không hề thiếu. Mấy ngày này, hắn rất bận rộn, đều là vì chuẩn bị đồ cho Nguyên Sơ.
Mà Nguyên Sơ nhìn cũng chỉ tủm tỉm cười, đồ ăn ngon a, ai mà ngại nhiều đâu?
Cuối cùng, lúc Dạ Trầm Uyên phải đi, Nguyên Sơ lôi kéo tay hắn, nói ra một yêu cầu cuối cùng.
"Tiểu Uyên Uyên à, ngươi đem khế ước cộng hưởng Thiên Châu giữa ta và ngươi giải trừ đi."
Mặt Dạ Trầm Uyên biến sắc, chẳng lẽ sư phụ thật sự tức giận sao, muốn phân rõ giới hạn với hắn? Không đợi Dạ Trầm Uyên trả lời, Nguyên Sơ vội vàng nói: "Ngươi ở bên ngoài rèn luyện mà ta ở Vạn Kiếm tông, cho dù có khế ước ta cũng không thể đi vào Thiên Châu. Bây giờ ngươi giải trừ đi, sau này nếu cần ký khế ước với người khác còn có thể dùng. Tóm lại, cứ quyết định như vậy đi! Dù sao đến lúc ngươi quay về chúng ta vẫn có thể tiếp tục ký lại khế ước mà. Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ tức giận cho ngươi xem!"
Nàng tức lên sẽ thực sự dọa người đó!
Lời nói của Nguyên Sơ chỗ nào cũng suy nghĩ cho hắn nhưng Dạ Trầm Uyên lại nhíu mày, hắn không muốn giải trừ nó, bời vì một khi có khế ước hắn sẽ có chút cảm ứng với Nguyên Sơ. Khoảng cách càng gần cảm ứng càng mãnh liệt, cho dù khoảng cách có xa một chút cũng có thể mơ hồ cảm ứng được.
Nhưng Nguyên Sơ cứ nhất định đòi như vậy. Còn làm ra vẻ hắn không đồng ý không được. Hắn có chút không cam tâm tình nguyện giải trừ khế ước. Trong nháy mắt khế ước được giải trừ, hắn cảm thấy trái tim mình thật trống trải, thật sự giống như bọn họ vừa quay bước đi thì chút liên hệ cuối cùng cũng bị cắt đứt.
Còn Nguyên Sơ lại cười thầm trong lòng. Nếu không giải trừ khế ước, nàng cải trang đi theo Dạ Trầm Uyên sẽ dễ dàng bị phát hiện. Nhưng chỉ cần khế ước được giải trừ, với tu vi hiện tại của Dạ Trầm Uyên rất khó mà nhìn được biến hóa của nàng. Tóm lại, nàng đã nghĩ kỹ lắm rồi, không để lộ ra sơ hở nào.
Cuối cùng cái gì cần dặn dò cũng đã dặn xong. Sau khi Nguyên Sơ ăn uống no nê thì nhìn Dạ Trầm Uyên rời đi.
Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm, sớm chiều ở chung, sướng khổ có nhau. Bây giờ tách ra, chưa nói tới Dạ Trầm Uyên, lão Lệ cũng có chút luyến tiếc.
"Haiz.. Sau này thiếu nha đầu chết tiệt kia pha trò bên tai rồi, thật là có chút không quen nha."
Dạ Trầm Uyên quay đầu lại vẫn thấy Nguyên Sơ đứng trên sườn núi, vui sướng vẫy tay với hắn.
Nàng lúc nào cũng đơn giản như vậy, trên mặt luôn luôn tươi cười. Có vẻ như chưa bao giờ hiểu được ưu sầu. Nhưng mà hắn.. lại vì nàng mà ưu sầu.
Những ngày tiếp theo không có nàng, làm sao hắn có thể vượt qua đây? Dạ Trầm Uyên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, lúc quyết định rời đi cũng chỉ nghĩ quyết định như vậy sẽ tốt cho nàng.
Nhưng mà bây giờ, cả người hắn chua xót khó chịu, giống như bị người ta bẻ gãy mất cái xương sườn, hô hấp cũng thấy cực kỳ khó khăn.
Thôi vậy, nàng còn nhỏ, cái gì cũng đều chưa biết, hắn còn có thể chờ nàng lớn lên, không phải sao?
Trong lòng tràn đầy không nỡ nhưng Dạ Trầm Uyên dứt khoát quay đầu đi. Tiếp theo, hắn nhất định phải nỗ lực mạnh lên. Mặc kệ như thế nào, lúc hắn bái sư đã hứa với sư phụ, sau này sẽ bảo vệ nàng.
Tưởng tượng sẽ có một ngày, hắn sẽ che chở cho sư phụ phía sau lưng hắn, Dạ Trầm Uyên liền cảm thấy tinh thấn phấn chấn lên, đau khổ ly biệt cũng bớt đi vài phần.
Dù sao nhìn dáng vẻ của sư phụ, rời khỏi nàng một khoảng thời gian cho nàng hiểu chuyện. Hắn cũng hoàn toàn không cần lo lắng trong khoảng thời gian này có người thừa cơ chen vào. Vì vậy bây giờ hắn phải nắm lấy cơ hội tăng cường thực lực.
Tất nhiên Nguyên Sơ cũng không biết một bụng tâm tư của Dạ Trầm Uyên. Thấy hắn đi xa, nàng cười xấu xa, tính toán trong lòng, nàng nên biến thành hình dáng nào mới không bị Dạ Trầm Uyên phát hiện đây? Nàng nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.
Hai tháng sau, ở sâu trong núi rừng.
Dạ Trầm Uyên ngồi xếp bằng dưới tàng cây, đem hơi thở cuối cùng thu liễm lại, lão Lệ trong thức hải nói: "Không tồi, nhanh như vậy đã củng cố được tu vi Trúc Cơ. Nếu sư phụ ngươi biết được nhất định sẽ rất vui."
Mắt Dạ Trầm Uyên lóe sáng, lão Lệ theo bản năng nhắc tới Nguyên Sơ, quả thật làm sao mà hắn không nhớ nàng cho được?
Hắn cũng không dám nhớ lại ba ngày trải qua ảo cảnh kia. Hắn gọi tên nàng rất nhiều, nhưng cũng chỉ dám nhớ tới dáng vẻ nàng tươi cười một chút, khắp người thân thể không có chỗ nào không nhớ nàng. Thì ra cảm giác tương tư tới tận xương tủy lại gian nan như thế này.
Hắn dồn nén cảm xúc xuống, sau đó lại nghe lão Lệ nói: "Được rồi, mảnh rừng này cũng không có linh thú gì lợi hại, ngươi đi vào trong thành nghỉ ngơi cho tốt một chút đi, ăn nhiều vào, nhìn ngươi gầy quá rồi đó."
Dạ Trầm Uyên gật gật đầu, sau đó đi tới một tòa thành gần nơi này nhất.
Không ngờ, vừa mới vào thành hắn đã nghe được rất nhiều lời đồn đại.
"Nghe nói chưa? Vạn Kiếm tông có một đệ tử, vừa mới Trúc Cơ đã trải qua tứ cửu thiên kiếp. Còn lợi hại hơn Ma Quân của Ma giới năm đó nha!"
"Chuyện này không có khả năng đâu? Tứ cửu thiên kiếp, tu vi của hắn chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ làm sao có thể vượt qua được? Cho dù là vượt qua được thì khẳng định cũng có người chia sẻ lôi kiếp giúp hắn. Nếu như không phải chính mình chịu đựng lôi kiếp thì lôi kiếp kia cũng sẽ không giúp gì cho hắn, ngược lại còn làm tổn thương tới căn cốt của hắn, có cái gì đáng hâm mộ đâu?"
"Hừ hừ, cái này chắc ngươi cũng không biết đâu? Hắn chính mình chống đỡ đó. Tấn chức Trúc Cơ đã trải qua tứ cửu thiên kiếp, từ khi khai thiên lập địa tới bây giờ mới có. Xem ra, Chư Thiên Giới chúng ta vừa xuất hiện một thiên tài rồi."
"Hả? Người đó là ai? Lợi hại như vậy sao?"
"Không rõ lắm.. Có người đi Vạn Kiếm tông hỏi, nhưng Vạn Kiếm tông bảo vệ hắn, không nói ra. Chỉ nói sư phụ của hắn là Hàn Kiếm tôn giả, tên là Nguyên Sơ. Mà Nguyên Sơ này cũng không phải dạng vừa đâu mới mười tuổi đã là Nguyên Anh, ngươi đã nghe qua chưa?"
Mọi người bàn tán xôn xao, Dạ Trầm Uyên càng nghe lại càng nhíu mày, xem ra chuyện hôm đó hắn tấn chức Trúc Cơ đã có người đồn đại ra?