Hắn lau sạch vết máu trên khóe miệng, nói với Lão Lệ ở trong thức hải rằng, "Ngươi vừa mới nói, nếu như thần thức của ta tăng tới cấp Trúc Cơ trung hậu kỳ, thì sẽ có thể đánh bại hắn, đúng không?"
Lão Lệ dừng một chút, mới lên tiếng, "Đúng vậy, bởi vì sức mạnh huyết mạch của hắn, ít nhất cũng phải đến trung kỳ."
Dạ Trầm Uyên hít sâu một hơi, "Như vậy, thỉnh Lão Lệ giúp ta tiêu hóa nốt nửa viên Linh Tủy vạn năm còn lại trong cơ thể!"
Lời của hắn khiến Lão Lệ cả kinh, "Hôm qua ngươi mới tiêu hóa nửa viên, thức hải đã cố gắng chống đỡ đến cực hạn rồi, ngày hôm nay lại tiêu hóa nốt nửa viên còn lại, ngươi không sợ bản thân sẽ không chịu được dược lực, dẫn tới việc thức hải bị nghiền nát sao?"
Nhưng không đợi hắn nói xong, Dạ Trầm Uyên lại đối chiến với Khương Việt lần nữa, hắn liều mạng như vậy, không chịu từ bỏ, mà ánh mắt Khương Việt cũng tàn nhẫn hơn, dùng toàn lực ứng phó!
Lợi dụng kẽ hở khi đối chiến, Dạ Trầm Uyên lớn tiếng nói với Lão Lệ trong thức hải.
"Ta có thể chịu được! Bây giờ mau giúp ta luyện hóa đi!"
Lão Lệ vốn còn đang do dự, nhưng hắn thấy cách đánh không cần mạng của Dạ Trầm Uyên, trên người càng ngày càng nhiều vết thương, trong lòng hắn quýnh lên, không nghĩ nhiều nữa, liền bất chấp tất cả giúp hắn.
Trên đài cao, Nguyên Sơ đứng dậy, vì sao Dạ Trầm Uyên vẫn chưa chịu nhận thua? !
Tu vi đối phương cao hơn hắn, đan dược mạnh hơn hắn, căn cơ cũng vững chắc hơn hắn, Dạ Trầm Uyên chỉ có mỗi thần thức là cao hơn Khương Việt một chút, nhưng Khương Việt là huyết mạch thượng cổ, bản thân hắn có tác dụng chống lại thần thức, Tiểu Uyên chỉ mạnh hơn hắn một chút về mặt thần thức thì làm sao có thể gây ra thương tổn cho hắn được! Dưới tình huống này, tại sao hắn lại không chịu nhận thua?
Khương Việt cũng cảm thấy thật kỳ quái, hắn vung cây quạt lên, lại một lần nữa dùng toàn lực đánh ngã Dạ Trầm Uyên xuống đất, hắn vừa thở dốc vừa hung hăng nuốt một nắm đan dược.
... Chẳng biết tại sao, rõ ràng hắn mạnh hơn so với đối phương, đối phương cũng bị tổn thương chồng chất, giống như nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn lại cảm giác chính mình càng đánh càng mệt, hơn nữa còn nhạy bén phát hiện thấy sự nguy hiểm của đối phương đang dần gia tăng, điều này sao có thể?
"Ngươi đừng kiên trì nữa! Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu còn ngoan cố chống lại, ta sẽ giết ngươi!"
Khương Việt đè xuống sự đau nhức không ngừng trên trán, hung ác nói với hắn.
Dạ Trầm Uyên lại bò dậy một lần nữa, lúc này trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, nhưng tay vẫn nắm chặt con dao găm, một chút cũng không buông lỏng.
"Ta sẽ không bỏ cuộc... Ta phải đánh bại ngươi!"
Lời của hắn khiến đồng tử Khương Việt co rụt lại, lập tức hừ lạnh một tiếng, "Đã như vậy, mau đi chết đi !!"
Hắn nói xong, liền hạ quyết tâm, lấy ra một viên đan dược ngũ phẩm, Bộc Linh Đan! Sau khi uống loại đan này vào, nó có thể bổ sung cho hắn linh lực siêu cảnh giới, vốn dĩ hắn còn muốn dùng cho trận quyết đấu cuối cùng, nhưng bây giờ không thể không dùng trước.
Đan dược vừa vào cơ thể, liền hóa thành dòng linh lực dồi dào như sông Trường Giang chảy khắp cơ thể, rồi sau đó những linh lực này đều hội tụ lại ở đầu ngón tay hắn, hắn sẽ dùng một kích này để tấn công Dạ Trầm Uyên, khiến cho hắn ta muốn đứng cũng không đứng được!
Mà lúc này, trong nháy mắt khi Dạ Trầm Uyên đứng dậy, hắn dường như thay đổi, khác hoàn toàn so với khi trước, từ trên người hắn phóng ra từng tầng từng tầng sóng linh, hơn nữa sức mạnh của nó vẫn còn đang tiếp tục tăng lên!
"Đây là... "
Chưởng môn cảm giác được khí tức quen thuộc, mi tâm lập tức nhăn lại, hắn nhìn về phía Nguyên Sơ, ánh mắt có chút không tin nổi.
Khương Việt nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa của Dạ Trầm Uyên, khiến cho lòng hắn có chút hỗn loạn, pháp quyết trong tay tiến hành nhanh hơn! Mà người phía sau Khương Việt cũng ý thức được sóng linh không bình thường trên người Dạ Trầm Uyên, liền cảnh giác đứng lên.
Quầng sáng màu vàng nhạt từ trong tay Khương Việt hiện ra, càng ngày càng sáng, chói mắt giống như cực quang vậy, sự chấn động quen thuộc truyền đến... Vậy mà lại là chiêu tất sát tầng thứ nhất của công pháp Thiên Giai nhà Khương thị, Đãng Cực Bát Phương? !
Bởi vì cấp bậc của Khương Việt không đủ, cho dù có Bộc Linh Đan trợ giúp, hắn cũng chỉ có thể sử dụng một phần trăm sức mạnh của chiêu này mà thôi, nhưng Dạ Trầm Uyên ngay cả đứng cũng không vững, đối với hắn như vậy là đủ rồi!
Nguyên Sơ nhịn không được đi lên trước vài bước, Dạ Trầm Uyên đang làm gì vậy? Một chiêu này cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được, vì sao hắn còn không mau đầu hàng?
Đây chính là quy tắc, nếu như đối phương không đầu hàng, thì người khác sẽ không thể can thiệp vào trận đấu.
Nhưng bởi vì tính chất cuộc tranh tài này, rất ít người sẽ ở trong trận đấu liều mạng như vậy, dù sao sau này vẫn còn có cơ hội, cho nên hiện giờ võ đài của Dạ Trầm Uyên thu hút sự chú ý của rất nhiều người...
Linh quang màu vàng càng ngày càng mạnh, vô cùng chói mắt, mà Dạ Trầm Uyên đang cúi đầu trầm mặc bên kia, tốc độ dao động sóng linh trên người hắn cũng càng lúc càng nhanh! Loại áp lực và khí thế này, đây thật sự chỉ là trận thi đấu của các tầng lớp Luyện Khí thôi sao?
Không ít ánh mắt đều chú ý tới chỗ này, trong luồng ánh sáng mạnh mẽ ấy, Khương Việt nhìn Dạ Trầm Uyên, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn lại đắc ý cười.
"Lần này, ta thắng chắc!"
"Đãng Cực Bát Phương!"
Hắn gầm lên một tiếng, sức mạnh tích trữ nơi đầu ngón tay trong nháy mắt liền bộc phát, hào quang phóng khắp bốn phía che kín bầu trời, đến mức đá đen trên mặt đất cũng trực tiếp bị cuốn bay lên, thanh thế to lớn phóng tới chỗ Dạ Trầm Uyên!
Mắt thấy công kích kia sắp rơi xuống người Dạ Trầm Uyên, hơn nữa không có chỗ nào có thể trốn, vô lực kháng cự! Nếu hắn vẫn không đầu hàng, thứ chờ đợi hắn chỉ có một đường chết mà thôi!
Một khắc kia, trái tim Nguyên Sơ như nhảy lên tận cổ!
Mà Dạ Trầm Uyên vẫn luôn cúi đầu rốt cuộc cũng động rồi, hắn gào to một tiếng, từ trên người hắn đột nhiên phóng ra sóng linh vô cùng mạnh mẽ! Một tầng lại một tầng hệt như là sóng lớn cuộn trào, trực tiếp va vào công kích của đối phương, xuyên qua các lớp bảo hộ, ảnh hưởng đến toàn bộ các trận tỷ thí ở võ đài khác!
Tất cả những người đang thi đấu đều bị ép dừng thế tiến công lại, ôm đầu kêu đau không ngớt, ngay lúc đó, linh lực của Đãng Cực Bát Phương cũng va phải lớp bảo hộ, trong nháy mắt, toàn bộ lớp bảo hộ đều rung rung lên, nơi võ đài của Dạ Trầm Uyên bị cát bay đá vụn mịt mù che kín, không ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong...
Chẳng lẽ... Đều chết hết rồi !!
Đợi linh lực tản đi, đá vụn bụi bặm rơi bớt xuống, liền thấy ở giữa sân chỗ Dạ Trầm Uyên nứt ra thành hai nửa, một nửa bên Khương Việt nhìn như bằng phẳng nhất, nhưng cả người hắn đều ngã vào lòng một lão đầu mặc bạch y, không rõ sống chết.
Còn một nửa bên Dạ Trầm Uyên thì vỡ vụn thành từng mảnh, cả người hắn giống như được moi ra từ trong vũng máu, quỳ rạp trên mặt đất.
Trận này đánh giá thắng bại như thế nào, thế hoà, hay là đều bị loại đây?
Trọng tài vẫn chưa biết làm sao để phán quyết, thì lão đầu đang ôm Khương Việt tức giận nói, "Đáng giận, tiểu tử này dám làm trọng thương thần thức của Thiếu chủ chúng ta? Để mạng lại đi !!"
Hắn nói xong, tay áo vung lên, một đạo sóng linh hung mãnh đánh về phía Dạ Trầm Uyên, nếu một kích này trúng mục tiêu, Dạ Trầm Uyên đang bị trọng thương kia chắc chắn phải chết!
Nhưng đạo kia công kích vừa đi tới nửa đường đã bị hóa giải, một nữ hài giống như tiên đồng từ phía trên chậm rãi hạ xuống, mặt nàng tràn đầy lệ khí, ánh mắt nhìn lão đầu vô cùng bất thiện!
"Tỷ thí trên võ đài, luôn luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, ngươi là trưởng bối mà lại tùy tiện nhúng tay vào như vậy, đây là có ý gì?"
Nguyên Sơ một bước cũng không nhường, "Bọn họ là tỷ thí công bằng, đã lên võ đài, thì phải chấp nhận hậu quả, nếu như sợ chết, tại sao còn muốn vào núi tu luyện? Trốn trong nhà mà luyện chẳng phải sẽ tốt hơn sao? !"