Dạ Trầm Uyên cười khẽ, hắn đứng ở nơi đó, giống như trúc ngọc thanh nhã, nhưng trong lời nói lại ngầm có mũi đao lạnh thấu xương.
"Ta cũng tặng lại cho ngươi một câu như vậy, tự mình giải quyết cho tốt."
Nói xong, hai người đối mặt nhìn nhau, rồi sau đó đồng thời hướng về phía ngược lại bước đi, mà khi Dạ Trầm Uyên vừa quay người, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, trở nên vô cùng đáng sợ.
Trong thức hải của hắn, Lão Lệ không tin nổi nói, "Ai ya, không nghĩ tới là có người muốn chọn tiểu nha đầu Nguyên Sơ kia làm sư phụ? Thật đúng là -- có con mắt tinh tường!"
"Không vấn đề gì hết!" Dạ Trầm Uyên đi được một đoạn rồi sau đó quay đầu lại, nhìn phương hướng Vi Sinh Cực rời đi híp mắt một cái, "Bất luận là ai, bất luận có bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của nàng, thì cuối cùng nàng vẫn sẽ là của ta!"
Hắn thật vất vả mới có thể gặp được một người khiến hắn cảm thấy ấm áp và vui vẻ, hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp nàng đi!
Trong bóng tối tràn ngập sự căng thẳng này, có lẽ chỉ mình Nguyên Sơ là ngủ ngon nhất, một đêm dài đằng đẵng trôi qua, ngày thi đấu kế tiếp lại được vén màn lên.
Hôm qua, từ mười vạn người chỉ còn lại hai nghìn năm trăm người.
Hai nghìn năm trăm người này sau đó sẽ tiến hành chia thành mười người một đội, trong mười người chỉ có một người có thể chiến thắng, nói cách khác, thi đấu xong, chỉ còn lại hai trăm năm mươi người.
Buổi chiều, hai trăm năm mươi người này phải tiếp tục thi đấu đối kháng một - một để loại bỏ một nửa, có thể nói là cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Dạ Trầm Uyên nhìn về phía quảng trường hiện giờ vẫn còn hai nghìn năm trăm người, sau ngày hôm nay, sẽ chỉ còn lại hơn một trăm người, hắn nhất định phải nằm trong số đó!
Khi thi đấu, bởi vì thức hải của Dạ Trầm Uyên đều mạnh hơn chín người còn lại, cho nên hắn cũng không bị thương tích gì nhiều, liền thuận lợi lên cấp, nhưng không biết có phải do vận khí không tốt hay không, khi rút thăm đấu đối kháng, hắn vậy mà lại rút được lá thăm của một tên Luyện Khí tầng mười một, lần thi đấu này, hai tên Luyện Khí tầng mười một đều đến tay hắn, đây thật sự không phải là loại vận khí bình thường mà..
Trong trận đấu đối kháng, Khương Việt nhìn Dạ Trầm Uyên mỉm cười, hắn mới mười lăm tuổi nhưng đã là Luyện Khí tầng mười một đại viên mãn, còn là Thủy linh căn duy nhất, cho nên hắn căn bản không hề đặt Dạ Trầm Uyên ở trong mắt.
Trước khi thi đấu, Lão Lệ lần đầu tiên mở miệng chỉ điểm, "Mặc dù chỉ là trận thi đấu của một đám nhóc con, ta không nên can dự vào, nhưng thằng nhóc đối diện có chút không đơn giản, căn cơ hắn rất vững chắc, tu vi, pháp khí đều mạnh hơn ngươi, lúc này ngươi muốn chiến thắng, chỉ sợ sẽ rất khó."
Dạ Trầm Uyên nghe vậy liền siết chặt con dao găm trong tay, hỏi Lão Lệ, "Thần thức thì sao? Ta có thể đánh bại hắn khi dùng Ngưng Thần không?"
Lão Lệ nói, "Thần thức của ngươi mặc dù cao hơn hắn, nhưng bởi vì hắn là huyết mạch thượng cổ Khương thị, trời sinh có thể chống lại hiệu quả của thần thức, ngươi muốn dùng thần thức đánh bại hắn, nhất định phải cao hơn hắn hai cảnh giới nữa, cũng chính là thần thức Trúc Cơ hậu kỳ, bằng không, công kích của ngươi đối với hắn mà nói, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn."
Tâm tình Dạ Trầm Uyên bắt đầu khẩn trương hơn, xem ra trận chiến này sẽ không dễ dàng gì.
"Ngươi chính là Dạ Trầm Uyên?" Khương Việt toàn thân áo đen cười híp mắt lấy pháp khí của mình ra – là một cây quạt, hắn đứng đó phẩy phẩy, "Kỳ thực ta rất thưởng thức ngươi, nhưng trận thi đấu kế tiếp, ta sẽ không nương tay đâu a."
Dạ Trầm Uyên hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp lễ, "Đạo hữu yên tâm, ta cũng sẽ dùng toàn lực để ứng phó với ngươi!"
Nói xong, hai người gần như là đồng thời xuất thủ!
Hai thân hình một đen một trắng, nhanh như tia chớp, hơn nữa ngay từ đầu đã là khí thế toàn lực chiến đấu, khiến cho các chư vị trên đài cao đều nhìn về phía bọn họ, khẽ "ồ" một tiếng.
"Làm sao thế?" Nguyên Sơ nhìn theo ánh mắt Vạn Kỳ Thính Phong, cũng có chút giật mình, đó không phải là Khương Việt sao? Sau này chính là tiểu đệ tốt nhất của Dạ Trầm Uyên, hiện giờ hắn là sự tồn tại mà cả nhân phẩm và vận khí đều rất tốt, cộng thêm việc Khương Việt là huyết mạch thượng cổ Khương thị, từ nhỏ đã có danh sư chỉ điểm, lúc này Dạ Trầm Uyên gặp hắn thật sự là chưa chắc có thể thắng được..
Nguyên Sơ thở dài, quên đi, vào được tới nhóm hai trăm người đầu là cũng không tệ rồi, dù sao thì nàng đã quyết định thu Dạ Trầm Uyên làm đồ đệ.
Khi nàng đang muốn từ bỏ, Dạ Trầm Uyên liền bị Khương Việt một chiêu đánh bay đi, nếu không phải trong lúc nguy cấp Dạ Trầm Uyên dùng con dao găm đâm vào mép võ đài, thì hắn đã bị rơi khỏi võ đài tầng bốn này rồi!
Nhưng cho dù không bị ngã xuống, hắn thật sự cũng không dễ chịu gì.
Đại hội thi đấu nhập môn không hạn chế bọn họ dùng linh đan linh dược, dù sao một ngày cũng phải đối phó với mấy trận đấu liền, vì vậy cũng cần bổ sung một lượng linh lực lớn.
Nhưng phần lớn là ở trong trận đấu bọn họ không dùng quá nhiều linh dược, bởi vì thi đấu nhập môn không phải con đường duy nhất tiến vào nội môn, nó tồn tại với mục đích là tuyển chọn tinh anh, chọn đệ tử thân truyền.
Những người bị đánh khỏi sân, mặc dù không thể trở thành thân truyền, nhưng chỉ cần thông qua khảo hạch là có thể tiến vào nội môn, sau đó tiếp tục chờ đợi ba năm.
Cho nên có rất ít người dùng linh đan diệu dược trong trận thi đấu, dù sao thì đan dược đối với bọn họ mà nói là vô cùng trân quý.
Nhưng Khương Việt thì không như vậy, nhà hắn rất giàu, lần này hắn nhắm tới vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, cho nên đừng nói là Bổ Linh Đan, cho dù là Ngưng Thần Đan tứ phẩm hắn cũng lấy ra dùng làm kẹo đậu ăn, cho nên khi Dạ Trầm Uyên công kích vào thần thức của hắn, đều bị hắn dùng Ngưng Thần Đan chậm rãi hóa giải, cộng thêm sức mạnh bản thân Khương Việt vốn cao hơn hắn, căn cơ cũng rất vững chắc.. Dạ Trầm Uyên phát hiện, hắn căn bản không phải là đối thủ của Khương Việt.
Chưởng môn sờ sờ râu mép đáng tiếc nói, "Đứa nhỏ này không tệ, nhưng tu vi bị hạn chế, có lẽ phải dừng bước tại đây rồi."
Nguyên Sơ còn chưa lên tiếng, Long Tú bên người nàng liền không nóng không lạnh cười nói, "Lúc trước ta đã nói gì nhỉ? Cái người mà ai đó xem trọng ấy, ngay cả nhóm một trăm người đầu cũng không tiến vào được!"
Nguyên Sơ nghe vậy cau mày nói, "Nhưng còn tốt hơn so với ai đó, điều động đồ đệ của mình đi thi đấu, mà ngay ngày đầu đã bị quét khỏi võ đài rồi!"
"Ngươi!"
"Được rồi được rồi.." Vạn Kỳ Thính Phong có chút bất đắc dĩ, bọn họ là hai phong chủ Nguyên Anh duy nhất trong môn, tuổi tác chênh lệch nhau gần hai trăm tuổi, vậy mà lại có thể ồn ào như vậy, thực sự là khiến cho người ta đau đầu mà.
"Hừ!"
Nguyên Sơ lười so đo với Long Tú, dời ánh mắt đi chỗ khác, mà lúc này, Dạ Trầm Uyên lại một lần nữa bị đánh ngã, sau đó, hắn vẫn tiếp tục bò dậy.
Khương Việt che đầu vô cùng khó chịu, thực lực của đối phương vượt quá sự tưởng tượng của hắn, cho dù hắn luôn ăn Ngưng Thần Đan để chữa trị các tổn thương, nhưng lúc này cũng không khá hơn là bao.
Vốn dĩ hắn thấy mọi mặt của mình đều lợi hại hơn so với Dạ Trầm Uyên, trận chiến này tất nhiên sẽ ung dung giành thắng lợi, không nghĩ tới thần thức của đối phương vậy mà lại cao hơn mình, châm Ngưng Thần kia thật sự khó lòng phòng bị, hại hắn chuẩn bị rất nhiều đan dược phong phú, nhưng lúc này đã sắp thấy đáy rồi.
Thấy Dạ Trầm Uyên sau khi nhận một kích toàn lực của hắn, lại cố gắng đứng lên, Khương Việt nhíu nhíu mày, sắc mặt tái nhợt nói, "Ngươi nên nhận thua đi, ngươi không thể nào là đối thủ của ta! Hơn nữa cho dù bây giờ có bị loại, lấy thực lực của ngươi mà nói tuyệt đối có thể tiến vào nội môn, ba năm sau ngươi còn có cơ hội, hà tất phải sứt đầu mẻ trán với ta?"
"Ta không chờ được ba năm.."
Hắn muốn trở thành đệ tử duy nhất của sư phụ, muốn chiếm lấy hạng nhất, không thể cho kẻ khác bất kỳ cơ hội nào!