Chương 17: Sư phụ tức giận rồi

"Làm càn!" Đột nhiên một trận uy áp mạnh mẽ xuất hiện ép hai người dừng lại, Vạn Kỳ Thính Phong cưỡi Huyền Vân chậm rãi hạ xuống, không vui liếc Nguyên Sơ một cái, "Chớ có vô lễ, còn không mau lui xuống."

Nguyên Sơ lúc này mới hừ một tiếng, đứng ở phía sau Vạn Kỳ Thính Phong.

Khương Lực hướng Vạn Kỳ Thính Phong hành lễ, "Chưởng môn, thỉnh ngài nhất định phải phân xử cho Thiếu chủ nhà chúng ta a! Thiếu chủ rõ ràng lợi hại hơn so với tên kia, vậy mà lại bị hắn làm cho trọng thương, hắn nhất định là tu luyện công pháp hại người gì đó, mong chưởng môn hãy trục xuất tư cách thi đấu của người này!"

"Dựa vào cái gì?" Nguyên Sơ nhịn không được đứng chặn trước mặt Dạ Trầm Uyên, "Bây giờ bọn họ đều mất đi ý thức, tốt nhất nên phán quyết đây là trận hoà!"

"Hừ, Thiếu gia của chúng ta sẽ không thua, càng không thể đánh ngang tay với người khác!"

Nhưng lúc đó, Dạ Trầm Uyên vốn đang bất động đột nhiên ho hai tiếng, thanh âm kia có chút đột ngột, khiến tất cả mọi người đều nhìn sang, thực sự không tin nổi Dạ Trầm Uyên bị thương nặng như vậy mà vẫn không bị ngất đi...

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Nguyên Sơ nghe thấy thanh âm đó, vội vã chạy tới trước mặt Dạ Trầm Uyên, nhưng Vạn Kỳ Thính Phong thấy thế liền ngăn nàng lại, nói với mọi người.

"Tỷ thí quy định, nếu như mất đi ý thức, tử vong hoặc rơi xuống võ đài sẽ bị phán là thua, nếu như người này còn có thể đứng lên, vậy ván này, hắn ta là người chiến thắng."

"Chưởng môn!" Khương Lực vô cùng không cam lòng, nếu như là môn phái bình thường, hắn vừa mới nói như vậy, đối phương nhất định sẽ bảo toàn thể diện cho Khương gia, biết thời biết thế trục xuất tư cách thi đấu của Dạ Trầm Uyên, phán Khương gia bọn họ là người chiến thắng, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại là chưởng môn Vạn Kiếm Tông, Vạn Kiếm Tông chính là môn phái đứng đầu thập đại tiên môn, nổi danh bảo thủ, xem ra, nếu như đối phương có thể đứng dậy, ngày hôm nay, Khương gia bọn họ coi như là thua trận rồi...

Nghĩ tới đây, hắn giận dữ trừng mắt nhìn Dạ Trầm Uyên đang quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân đẫm máu. Đều là tại tên này! Nếu như không gặp phải hắn, lấy thực lực của Thiếu gia bọn họ mà nói, tuyệt đối có thể trở thành đồ đệ của chưởng môn!

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Dạ Trầm Uyên khẳng định đã chết một trăm lần rồi.

Thế nhưng, hắn sẽ không khuất phục.

Lúc này Dạ Trầm Uyên căn bản đang ở trạng thái vô ý thức, nhưng có một câu nói, hắn nghe được rất rõ ràng, chính là hắn chỉ cần đứng lên, thì người chiến thắng chính là hắn...

Nghĩ như vậy, hai tay hắn chống xuống đất, trong đó một tay vẫn còn ở đang trong trạng thái vặn vẹo, người bên ngoài nhìn thấy khẳng định đều có thể cảm thấy sự đau đớn.

Hà tất phải như vậy, gặp một thế gia như Khương gia, người thông minh có lẽ sẽ trực tiếp đầu hàng, sau đó Khương gia nhớ tới ân tình lần này, nói không chừng còn có thể nhận được nhiều chỗ tốt hơn, nhưng tên này lại không hiểu được như vậy, cứng rắn đối đầu với Thiếu gia nhà người ta, cái này thì cũng thôi đi, cho dù hắn thắng đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sợ rằng sẽ không có phong chủ nào dám thu hắn.

Dạ Trầm Uyên lắc lắc đầu, tất cả hình ảnh trước mắt hắn đều bị chồng lên nhau, hắn không nhìn rõ một ai, cũng không rõ thân thể chính mình hiện đang ở chỗ nào, hắn chỉ biết, thức hải của hắn bị thương, đầu đau như sắp nứt ra, hắn chỉ biết, hắn rất muốn cứ như vậy nằm xuống, ngủ một giấc không tỉnh lại. Nhưng lúc đó, hắn lại ngửi được một tia mùi sữa thơm ngọt ngào, mùi vị đó, là thứ trong mười năm cuộc đời lạnh lẽo cô tịch của hắn chưa từng được cảm nhận qua… Hắn muốn độc chiếm thứ đó thật lâu, hắn nhất định phải thắng... Rốt cuộc! Dạ Trầm Uyên cũng đứng lên được! Mặc dù toàn thân không có một chỗ nào là không bị thương, nhưng hắn vẫn đứng lên, ý chí này, thật đúng là khiến người ta thán phục! Vạn Kỳ Thính Phong híp mắt một cái, không để ý tới gương mặt âm trầm của Khương Lực, bình tĩnh nói, "Được rồi, trận chiến này, Dạ Trầm Uyên thắng." Hắn nói xong, liền xoay người biến mất, mà ngay khi Dạ Trầm Uyên chuẩn bị ngã sấp xuống lần nữa, Nguyên Sơ liền vững vàng đỡ lấy hắn. Lúc này Dạ Trầm Uyên đã có chút thanh tỉnh, đầu óc không còn choáng váng nữa, hắn thậm chí còn thấy rõ gương mặt của Nguyên Sơ. "Sư phụ..." Hắn khàn giọng cười nói, "Ta thắng rồi ... " Nói xong, hắn liền ngất đi, cái gì cũng không biết nữa. * Khi Dạ Trầm Uyên tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng rồi, hắn quýnh lên, vội vã ngồi dậy, chợt nghe Nguyên Sơ không vui nói, "Ai bảo ngươi ngồi dậy? Nhanh nằm xuống cho ta! Dạ Trầm Uyên vừa quay đầu lại, liền thấy Nguyên Sơ chống nạnh đứng ở cửa, hắn có chút ngượng ngùng, sau đó lại sốt ruột hỏi: "Sư phụ, ta đã thắng sao?" Nguyên Sơ thật sự không biết nên nói hắn là cái dạng gì nữa, Dạ Trầm Uyên quả thật là một tên cố chấp, nhưng đồng thời hắn cũng là người hiểu được *xu cát tị hung, nói trắng ra chính là phúc hắc xảo quyệt, nhưng tại sao bây giờ nàng không thấy được sự phúc hắc của hắn, mà chỉ toàn thấy sự ngốc nghếch vậy nhỉ? Tên nam chủ đời trước luôn cùng nàng đấu trí đấu dũng bị hoán đổi rồi ư?

*Xu cát tị hung: theo cái lợi, tránh cái hại.

Nàng *khổ đại cừu thâm ngồi bên giường Dạ Trầm Uyên nói, "Thắng thắng thắng, mạng ngươi cũng sắp không còn rồi, hãng còn nhớ nhung tới tỷ thí à? !" *Khổ đại cừu thâm : ý nói mối thù sâu nặng. Dạ Trầm Uyên thấy nàng tức giận, liền có chút chột dạ, kỳ thực hắn rất tiếc mệnh, nhưng khi tỷ thí, hắn chỉ cần nghĩ tới nếu mình thua, sẽ có người đi trước một bước bái Nguyên Sơ làm sư phụ, hắn vừa nghĩ tới như vậy, thì cho dù có chết cũng không muốn chịu thua! Nhưng sư phụ tức giận rồi, phải dỗ nàng như thế nào đây? "Sư phụ... " "Hừ!" Nguyên Sơ quay đầu sang một bên. "Sư phụ?" "Hừ!" Nguyên Sơ lại quay đầu sang bên còn lại, hơn nữa cái miệng anh đào nhỏ nhắn còn cong lên thật cao, dáng vẻ "Hung thần ác sát", chính là trông rất "Đáng sợ". Dạ Trầm Uyên đè xuống sự thôi thúc kỳ lạ muốn véo má nàng, cúi đầu nghiêm túc nói. "Xin lỗi sư phụ, ta không nên như vậy, ta sai rồi, lần sau sẽ không... " Hắn chưa kịp nói xong, liền thấp giọng ho khan vài tiếng, Nguyên Sơ vội vã nhìn qua, thấy gương mặt vô cùng tái nhợt của hắn, liền có chút không đành lòng, rõ ràng là một thiếu niên, thế nhưng lại tàn nhẫn với bản thân mình hơn cả những lão yêu quái kia, thật đúng là... Nguyên Sơ cũng không thể thật sự trách hắn, cuối cùng liền xụ mặt xuống, giọng nói buông lỏng không ít. "Lần sau sẽ không như vậy? " "Sẽ không! Ta cam đoan, sư phụ, ta nhất định sẽ không để cho người lo lắng!" Nguyên Sơ trợn mắt lên nhìn hắn nói, "Ai lo lắng cho ngươi chứ! Hừ!" "Phải phải, sư phụ nói gì cũng đúng hết." Dạ Trầm Uyên một bộ sư nô, Nguyên Sơ phát hiện nàng cho dù muốn giận, cũng không giận nổi. Nàng thở dài, ra vẻ ông cụ non nói, "Được rồi, về sau không như vậy nữa, biết chưa? Khiến ta sợ muốn chết! Khi nhặt ngươi về, trông ngươi y như một cái xác chết a!" Dạ Trầm Uyên thấy sắc mặt nàng hơi bớt giận, liền vội vàng gật đầu, "Nhất định sẽ ghi nhớ kỹ lời giáo huấn của sư phụ!" Nguyên Sơ gật đầu, rồi mới lấy đan dược từ trong lòng ra. "Ăn đi." Dạ Trầm Uyên ngoan ngoãn ăn hết, dáng vẻ nhu thuận hợp lòng người. Nguyên Sơ lại thở dài, "Được rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt, trận tỷ thí kế tiếp ngươi không cần phải đi, dù sao thì ta cũng sẽ thu ngươi làm đồ đệ." "Cái gì?" Vẻ mặt Dạ Trầm Uyên vốn dĩ đang vui vẻ đột nhiên liền thay đổi, "Ta... Vì sao không thể đi tỷ thí?" Dạ Trầm Uyên lúc này mới phát hiện thân thể mình ngay cả một tia linh lực cũng không có, thức hải cũng bởi vì áp lực quá mức mà xuất hiện vết nứt.