Chương 81: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Hiện tại xem ra,《Giang Hồ Chí Quái Lục》 có rất nhiều thông tin hữu ích.

“Anh Nhuận Sinh, vẫn là kể chi tiết về chuyện hôm đó đi.”

“Ồ, đúng rồi, hôm đó anh gặp phải xoáy nước, thuyền bị lật, bản thân anh cũng bị chìm xuống bùn cát, may mắn là anh nín thở, gắng sức bò lên mới thoát khỏi, không thì anh đã bị chôn sống dưới sông rồi.”

“Thật là nguy hiểm quá.” Lý Truy Viễn lại bổ sung một câu, “Anh Nhuận Sinh thật là lợi hại.”

May mà lúc đó Tiểu Hoàng Oanh chỉ muốn mình dẫn đường, nếu gặp phải xác trẻ sơ sinh chết ngửa, tính theo ngày tháng, bây giờ mình cũng gần đến ngày giỗ đầu rồi.

“Hé hé, đúng là may, chủ yếu là hôm đó anh và ông nghĩ xong việc sẽ ăn một bữa no ở nhà gia chủ nên cố ý không ăn trưa, nếu bụng có thức ăn thì cũng không bị xác chết ngửa này làm cho mất mặt như vậy.”

“Vậy lần này, vẫn phải ăn no rồi hẳn đi.”

“Đương nhiên rồi, anh thích nhà ông cố em lắm, mỗi lần đến nhà ông cố em đều được ăn no, lại ăn ngon nữa!”

“Cái xác trẻ sơ sinh đó cuối cùng có vớt lên được không?”

“Đương nhiên là vớt lên được rồi, nó xảo quyệt lắm, thấy không giết được anh liền muốn chui vào cỏ nước trốn, anh liền lặn xuống dưới, theo cỏ nước bới nó lên. Nó thấy ở đó trốn không được liền muốn chui xuống dưới lòng sông, anh như đào khoai tây, cứng đầu cứng cổ đào nó lên, nói thật, cái xác bị nước ngâm trắng bệch, căng phồng lên, quả thực giống như một củ khoai tây luộc bị bóc vỏ vậy, chỉ thiếu đổ một bát nước tương và thêm chút tỏi băm thôi.”

Lý Truy Viễn để ý, lúc nói đến đây, Nhuận Sinh chợt liếm môi một cái.

Những mặt khác, Lý Truy Viễn không muốn nghĩ nhiều, chỉ có thể cho rằng lúc đó cậu bé thật sự đói thôi.

“Nhuận Sinh, Nhuận Sinh!” Tiếng gọi của ông Sơn vọng từ dưới lầu lên, “Xuống lầu trải giường cho ông, ông ngủ một giấc trước khi ăn trưa đã.”

“Vâng, ông.”

Nhuận Sinh đứng dậy chạy xuống.

Tần Ly thì chủ động mở quyển sách trên ghế gỗ bên cạnh.

Lý Truy Viễn hiểu ý cô bé, cô bé muốn xem sách cùng mình, cô bé không muốn bị làm phiền.

“Anh Nhuận Sinh là khách, ngày mai ông cố còn phải trông cậy vào anh Nhuận Sinh nữa.”

Nghĩ đến việc ngày mai đoàn đội đến Ngưu gia làm minh thọ, một người thì bị thương, một người thì già yếu không đi được, một người thì mù…

Chỉ có Nhuận Sinh là có thể trông cậy.

Tần Ly ngẩng đầu, nhìn Lý Truy Viễn, ánh mắt hơi tối.

Cô bé dường như đang bày tỏ sự ấm ức của mình.

Lý Truy Viễn nắm tay cô bé: “Được rồi, ngoan, chúng ta tiếp tục xem sách nhé.”

Có điều, sau khi Nhuận Sinh xuống lầu trải giường xong, cậu bé cũng không lên lại nữa.

Đến giờ cơm trưa, Lý Truy Viễn dẫn Tần Ly xuống lầu, nhìn thấy hai ông cháu bọn họ đang ngủ trên tầng một, dùng bàn tròn làm giường, hai người cũng dậy ăn trưa.

Lượng thức ăn sáng quả thật chỉ là bữa sáng, hơn nữa bữa trưa được dì Lưu chuẩn bị chu đáo, xem như là một bữa tiệc nhỏ.

Hai ông cháu ăn no căng bụng rồi lại nằm trên giường bàn tròn ngủ tiếp đến giờ ăn tối, sau bữa tối, bọn họ thậm chí còn ngủ ngon hơn, tiếng ngáy như sấm.

Không thể không khiến người hoài nghi, bọn họ có cách đặc biệt gì đí có thể tích lũy sức lực trước để dùng cho ngày mai.

Lý Truy Viễn lại có thể gần như đọc sách cả ngày như hôm qua, hôm nay hiệu quả cao hơn, đã đọc đến quyển thứ hai mươi tư rồi.

Bởi vì đã có nền tảng và tích lũy trước đó nên những loại chết ngửa ở phần sau chỉ cần nhớ tên và đặc điểm của chúng là được.

Lý Truy Viễn cảm thấy, chỉ cần thêm một ngày nữa, 《Giang Hồ Chí Quái Lục》sẽ đọc xong, cậu rất mong chờ bộ tiếp theo.

Điều hơi kỳ lạ là, chị Anh Tử hôm nay vẫn chưa đến, Lý Tam Giang còn lẩm bẩm một câu nhưng ngày mai có việc, chỉ có thể chờ đến ngày mai việc xong rồi mới đi tìm Hán Hầu nói thôi.

Đêm nay, lại là một đêm không mộng mị.

Sáng sớm, Lý Truy Viễn cố ý thức dậy sớm hơn ngày hôm qua, nằm trên giường cảm nhận một chút, ừm, cậu bắt đầu nhớ cảm giác tỉnh dậy sảng khoái sau cơn mơ rồi.

Ngồi dậy trên giường, Lý Truy Viễn bỗng giật mình rồi phát hiện Tần Ly đang ngồi trên ghế trong phòng ngủ của cậu.

Cô bé dường như nhận ra mình đã làm cậu sợ nên đứng dậy, cúi đầu.

Có thể cảm nhận được, tâm trạng bồn chồn và bất an của cô bé.

Lý Truy Viễn xuống giường, đi đến trước mặt nắm tay cô bé: “Thật tốt quá, vừa mở mắt đã nhìn thấy em rồi.”

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực lên.

Hôm nay cô bé mặc một bộ sườn xám trắng, trên đầu cài hoa, rất thanh nhã quý phái, trên người cũng tỏa ra mùi hương nhài.

Lý Truy Viễn rửa mặt đánh răng, sau đó chơi cờ với cô bé ba ván, cậu vui vẻ thua cả ba ván.

Đến lúc xuống ăn sáng, dì Lưu chỉ vào hai cái ghế đẩu bên cạnh: “Tiểu Viễn ạ, con và A Ly ngồi đây ăn nhé.”

Lý Truy Viễn nhìn thấy bên cạnh còn một cái bàn nữa, vừa sáng sớm đã bày đầy rượu thịt, vì suy nghĩ cho Nhuận Sinh mà còn cẩn thận cắm hương từ trước.