Lúc này, hương đang cháy;
Nhìn giống như một bàn cơm cúng vậy.
Lưu Kim Hạ được Lý Cúc Hương chở đến bằng xích lô, nhìn thấy Lý Tam Giang toàn thân băng bó, Lưu Kim Hạ gần như khóc ngất, chỉ vào ông ta mắng:
“Lý Tam Giang, tên súc sinh này, ông không phải người, ông không phải người mà!”
Lưu Kim Hạ khóc lóc om sòm rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không nỡ bỏ việc, ngược lại còn khuyên con gái mình về trước.
Lý Truy Viễn và Tần Ly ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu ăn sáng.
Một lúc sau, Lý Tam Giang liền gọi ông Sơn, Nhuận Sinh và Lưu Kim Hạ ăn cơm:
“Nào nào nào, mọi người đã đến đủ rồi, lên bàn cúng thôi!”
…
Sau khi ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Lý Tam Giang cùng mọi người liền chuẩn bị lên đường.
Nhà họ có một chiếc xe ba bánh chở hàng bằng sức người, phía sau có gắn tấm ván dài, thường ngày dùng để vận chuyển bàn ghế bát đĩa cho những buổi tiệc đám cưới đám ma nhưng Nhuận Sinh lại không biết lái xe, mấy cụ già cũng không dám để cậu bé học vội vàng trong ngày hôm nay.
Vì thế, Nhuận Sinh đẩy một chiếc xe đẩy ra từ kho, phần trước rộng rãi, Lý Tam Giang, Lưu Kim Hạ và ông Sơn ngồi lên, Nhuận Sinh nắm lấy tay lái, ấn phần thân xe xuống cho bằng phẳng, sau đó rất vững vàng đẩy ba cụ già ra khỏi đập nước.
Phải nói rằng, Nhuận Sinh sau khi ăn no thì sức khỏe quả thực rất kinh người.
Có điều, nhìn bóng lưng họ rời đi, Lý Truy Viễn trong lòng vẫn lo lắng, bởi không thể phủ nhận rằng, đây vẫn là một tổ hợp... già yếu tàn tật trẻ nhỏ rất tiêu chuẩn.
Trong nhà, lại khôi phục yên tĩnh.
Chú Tần đang chẻ gỗ để làm khung xương giấy trên đập nước, dì Lưu ở tầng một thì tô màu cho những con búp bê giấy mới làm xong, Liễu Ngọc Mai ngồi trước cửa phòng đông uống trà, tầng hai góc đông nam thì Lý Truy Viễn và Tần Ly đang xem sách.
Cậu vẫn như hai ngày trước, tính toán thời gian, dẫn Tần Ly xuống nhà vệ sinh, uống nước, ăn chút đồ ăn vặt, lúc đi qua người Liễu Ngọc Ma còn nở nụ cười chào hỏi bà.
Liễu Ngọc Mai còn nhìn thấy, cậu bé đọc sách hồi lâu thì sẽ chăm chú thực hiện một bài thể dục phát thanh.
Chỉ là, ngay khi còn nửa tiếng nữa là đến giờ ăn trưa thì Lý Truy Viễn khép sách lại, cậu không vào phòng lấy thêm một quyển khác mà rất chăm chú nhìn Tần Ly:
“A Ly, anh sợ ông cố gặp nguy hiểm, nên anh phải đi xem, em ở nhà đợi anh về được không?”
Tần Ly không đáp.
Lý Truy Viễn đứng dậy xuống tầng, Tần Ly cũng theo xuống nhưng Lý Truy Viễn lấy chìa khóa vào hầm, còn Tần Ly lại đi đến phòng đông.
Liễu Ngọc Mai hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Cháu gái nhà mình hai ngày nay dậy sớm, kéo cả người làm bà như bà đây cũng dậy sớm hơn mỗi ngày để chải đầu cho cháu.
Mục đích là, để được sớm sớm cùng Tiểu Viễn Hầu này đọc sách.
Nhưng giờ chỉ mới gần trưa, cháu gái sao lại muốn về phòng một mình rồi?
Là hai đứa trẻ cãi nhau sao?
Không, A Ly nhà bà còn có thể cãi nhau sao?
Ngay sau đó, Liễu Ngọc Mai nhìn thấy Tiểu Viễn cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào đi ra, ồ, xem ra quả thực không phải cãi nhau, là thật sự khiến cháu gái nhà mình tức giận rồi, thằng nhóc này chắc không thể nhảy nhót tưng bừng được nữa đâu.
Lý Truy Viễn đi đến trước mặt chú Tần, nói: “Chú Tần, con muốn lên thị trấn mua vài thứ.”
“Được rồi, muốn mua gì thì bảo chú, chú đi mua về cho con.”
“Con muốn tự mình chọn, chú đi xe đạp chở con đi.”
Chú Tần bỏ thanh gỗ đang cầm xuống, phủi tay, gật đầu nói: “Được.”
Có điều, ông vẫn hỏi thêm: “Là trên trấn Thạch Nam sao?”
“Thạch Nam nhỏ quá, hay là sang trấn Thạch Cảng bên cạnh đi.”
Thạch Nam chỉ có một ngã tư đường có vài cửa hàng, quả thực không bằng Thạch Cảng kề bên, nơi đó có cửa hàng bách hóa, vũ trường, phòng hát karaoke,... những người dân trong vài thị trấn gần đó muốn mua đồ lớn hoặc giải trí thì đều sẽ đến Thạch Cảng.
Ngưu gia, nằm ở thôn bên dưới trấn Thạch Cảng, cũng là điểm đến của Lý Tam Giang và những người khác.
Chú Tần nhìn Lý Truy Viễn, chợt cười, sửa lời: “Hôm nay bận rồi, muốn đi Thạch Cảng thì để ngày mai đi.”
“Không, chú Tần, con muốn đi.”
“Con muốn đi đến chỗ ông cố con?”
“Ừm, tiện thể mua vài thứ.”
“Tiểu Viễn, ông cố con đi làm việc, công việc của chú là trồng trọt trong nhà, giúp việc gấp giấy và giao bàn ghế, việc của ông cố con, chú không động vào.”
“Ừm, con biết.” Lý Truy Viễn giơ thanh kiếm bằng gỗ đào lên, “Tối qua ông cố còn dặn con nhắc ông ấy mang theo cái này nhưng sáng nay con quên rồi, vừa nhớ ra nên nhờ chú chở con đi Thạch Cảng, con giao nó cho ông cố, đây là báu vật của ông cố, ông cố không thể thiếu nó được.”
Trong lời miêu tả của Lý Truy Viễn, thanh kiếm bằng gỗ đào này dường như đã trở thành bảo vật trảm yêu trừ ma giúp đỡ chính đạo nhưng cậu vẫn rất cẩn thận dùng tay che phần đế kiếm, che đi dòng chữ “Xưởng sản xuất đồ gỗ Lâm Nghi Sơn Đông”.