Chương 80: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truy Viễn mở sách ra, bắt đầu tận hưởng thời gian đọc sách tuyệt vời của ngày hôm nay.

Đến khi quyển sách trong tay xem hết, đang định đổi sách thì Tần Ly lại đột ngột đứng dậy, nhìn về phía sau.

Lý Truy Viễn cũng nhìn theo, phát hiện Nhuận Sinh đang đứng đó, có vẻ hơi rụt rè.

Cậu bé rất lúng túng, bởi vì cậu bé chỉ mặc một chiếc quần đùi, theo lẽ thường thì ở thôn mặc như vậy rất bình thường, mùa hè nóng nực, trên ruộng đồng và sân thôn, đâu đâu cũng là mấy cậu bé và đàn ông cởi trần cả.

Nhưng mang bộ dạng này đứng trước mặt đôi thiếu niên thiếu nữ này, lại lộ ra cảm giác so sánh quá mức mãnh liệt.

Quần áo giày dép của Lý Truy Viễn đều được gửi từ thành phố, dù cậu không cầu kỳ ăn mặc nhưng chưa quen cởi trần, còn Tần Ly thì khỏi phải nói.

Nhuận Sinh tuy lớn tuổi hơn nhưng khi đối mặt với họ lại vừa tự ti vừa muốn đến chơi cùng.

Lý Truy Viễn nắm tay Tần Ly: “Anh Nhuận Sinh là khách của nhà mình, không sao đâu.”

Tần Ly nghe lời, không nhìn cậu bé nữa.

Lý Truy Viễn cũng không lạ gì việc Tần Ly chủ động nhìn Nhuận Sinh, cô bé dường như có khả năng nhìn thấy thứ bẩn thiểu, cách Nhuận Sinh ăn cơm lúc nãy… nếu trên người cậu bé không có gì kỳ lạ thì mới là kỳ lạ.

“Anh Nhuận Sinh, chúng em đang xem sách, anh qua đây ngồi cùng đi.”

“À, vậy được không?” Cậu bé muốn ngồi nhưng chỉ cười gãi đầu.

Lý Truy Viễn chủ động đi qua, kéo tay áo cậu bé.

Trên người cậu bé, thật lạnh.

Rõ ràng là mùa hè nóng nực nhưng cậu bé vừa ăn nhiều như vậy, theo lẽ thường phải đổ mồ hôi nóng bừng nhưng trên người lại rất khô thoáng mát mẻ.

Nhuận Sinh theo Lý Truy Viễn đến ngồi xuống ghế đẩu nhỏ.

Lông mi Tần Ly bắt đầu rung động, cơ thể cũng dần run rẩy.

Lý Truy Viễn đành phải nắm tay cô bé thêm lần nữa xem có thể khiến cô bé bình tĩnh lại không, nếu không thì chỉ có thể để Nhuận Sinh ngồi xa một chút.

Cũng may, sau khi nắm tay, cô bé cũng đã trở nên bình tĩnh, vậy chỉ có thể nắm tay cô bé suốt thôi.

Nhìn thấy vậy, Nhuận Sinh có vẻ hơi ngượng ngùng, dường như định đứng dậy, cậu ấy có thể nhận ra cô bé xinh đẹp như tiên nữ này, không thích mình.

“Anh Nhuận Sinh, anh đừng ngại, A Ly trời sinh sợ người lạ, không phải nhắm vào anh đâu, trong nhà này, chỉ có em và bà nội có thể đến gần cô ấy, bây giờ cô ấy không sao rồi, anh cứ ngồi đi. À đúng rồi, anh Nhuận Sinh, anh và ông Sơn thường xuyên cùng nhau đi vớt xác à?”

Quả nhiên, vừa nhắc đến vớt xác, Nhuận Sinh lập tức trở nên tự nhiên và tự tin hơn, cậu bé nói: “Đúng vậy, bây giờ chủ yếu là ông nội anh ở trên bờ đặt bàn thờ, còn anh thì phụ trách vớt. Em biết không, cách đây ba tháng, anh vừa vớt được một xác chết, là một đứa bé sơ sinh, đứa nhỏ đó ma quái lắm, thật đấy, em đừng có mà không tin.”

“Có gặp phải xoáy không?”

Nhuận Sinh sững sờ: “Xoáy là gì?”

“Là đoạn sông dễ bị sụt lún hoặc dễ xuất hiện mắt xoáy nước.”

Nhuận Sinh phấn khích vỗ đùi, hỏi lớn: “Làm sao em biết?”

Lập tức, cậu bé như hiểu ra, cười cười: “Là ông cố em nói cho em biết à?”

“Nhìn thấy trong sách.”

“Sách?” Nhuận Sinh nhìn quyển sách đặt trên ghế đẩu trước mặt, đưa tay mở trang sách, “Chữ này, nhìn đau đầu quá, là trong sách này viết sao?”

“Ừm, đúng vậy, bộ sách này có rất nhiều quyển.”

《Giang Hồ Chí Quái Lục》 trong đó có ghi chép rất kỹ về trẻ sơ sinh chết ngửa, bởi vì từ xưa đến nay ở nhiều nơi đều có tập dìm chết trẻ sơ sinh, nên xác trẻ chết ngửa xuất hiện rất nhiều. Loại xác chết này có một đặc điểm, bọn chúng thường mang theo mục đích ác ý rất mạnh.

Những xác chết ngửa khác, hoặc là tình cờ đụng phải, hoặc là nhìn thấy liền quay đầu bỏ chạy, phần lớn là không sao nhưng xác trẻ sơ sinh chết ngửa lại cố tình xoay vòng quanh ở một khu vực nhất định, chủ động tìm người.

Phương pháp thường dùng nhất là, dụ người vào những nơi nguy hiểm trong khu vực sông, lợi dụng địa hình để hãm hại người.

Ngay cả một con sông nhỏ bình thường cũng có những nơi nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì ngư dân có kinh nghiệm cũng có thể bỏ mạng, hơn nữa chúng còn sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt, chẳng hạn như khi người khác đang bơi thì sẽ dùng cỏ nước cột chân lại, khiến đối phương kiệt sức rồi chết đuối.

Loại xác chết trẻ sơ sinh này, đa phần đều chưa sinh ra hoặc vừa mới sinh đã chết, mang theo cảm giác cực kì không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng sức lực bản thân lại yếu ớt, không giống những xác chết ngửa khác sở hữu nhiều thủ đoạn đặc biệt, nên chúng chỉ có thể dùng địa hình để báo thù người sống.

Nhuận Sinh rất ngạc nhiên nói: “Nghề của chúng ta, có thể xuất bản sách à?”

Lý Truy Viễn gật đầu: “Có mà.”

Nhuận Sinh: “Ai rảnh rỗi vậy, viết về chuyện vớt xác của chúng ta sao?”

Lý Truy Viễn không biết trả lời thế nào, cậu không biết tác giả cuốn sách là ai nhưng ẩn ẩn có một phỏng đoán, mỗi phần kết thúc của chết ngửa đều “bị chính đạo tiêu diệt”, chẳng lẽ trong tên của tác giả có chữ “chính đạo” à?

Nhuận Sinh lại nói: “Còn kỳ lạ hơn là, viết thành sách là để cho người ta xem, thế mà lại có người xem chuyện vớt xác sao?”

Lý Truy Viễn: “…”