Chương 79: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Có một số việc tương đối phức tạp, một người vớt xác bình thường không thể giải quyết, cũng sẽ gọi bạn bè đến cùng làm, Lục Sơn chính là cộng sự quen thuộc mà Lý Tam Giang thường dùng.

Hai người có mối quan hệ rất tốt, mỗi khi có việc nguy hiểm Lý Tam Giang đều sẽ nghĩ đến ông ta đầu tiên.

Chẳng hạn như việc minh thọ của Ngưu gia lần này.

Lý Truy Viễn cũng cảm nhận được, ông Sơn có rất nhiều bất mãn với ông cố mình, nhưng điều này cũng bình thường, nhìn trang phục của hai ông cháu là có thể biết cuộc sống của họ khá bấp bênh, còn ông cố mình… có lẽ bữa ăn hàng ngày của nhà trưởng làng còn không bằng ông ấy.

Cùng một nghề, nhưng cuộc sống một trời một vực, trong lòng chắc chắn sẽ không cân bằng.

Dì Lưu bê đĩa thức ăn vào, thời gian gấp rút, cô chỉ kịp xào hai món, một là xúc xích xào tỏi tây, một là cà tím kho thịt muối, lượng thức ăn nhiều, thịt nhiều hơn rau.

Cơm vừa hấp xong được đựng trong chậu nhôm, bốc hơi nghi ngút.

Saui khi Nhuận Sinh nhìn thấy thị liền bắt đầu không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Điều khiến Lý Truy Viễn hơi bất ngờ là, dì Lưu bê đĩa thức ăn vào còn tiện tay mang theo một nén hương.

“Em gái, cho tôi thêm cái bát nữa đi.”

“Được rồi, là tôi quên.”

Rõ ràng, hai ông cháu không phải lần đầu tiên đến nhà ông cố, dì Lưu cũng từng tiếp đãi họ.

Dì Lưu mang thêm một cái bát lớn, ông Sơn múc cơm vào, sau đó gắp thức ăn đắp lên trên.

Sau đó, ông ta châm lửa vào nén hương, cắm riêng vào bát cơm và đĩa thức ăn trên bàn.

Làm xong những việc này, ông ta bắt đầu ăn ngấu nghiến phần cơm thịt của mình.

Lý Tam Giang lấy rượu trắng ra, rót cho ông Sơn một ly, ông ta cũng chỉ uống một ngụm trong lúc ăn, sau đó nhìn nhìn bàn, ra hiệu cho Lý Tam Giang tiếp tục rót.

Còn Nhuận Sinh thì vẫn ngồi đó, nhìn nén hương đang cháy, không động đũa.

Nhưng rõ ràng cậu ấy rất đói, hơn nữa cũng rất nóng lòng.

Dì Lưu bê bát canh vào, canh cà chua trứng, thêm nhiều giấm.

Ông Sơn cầm bát canh, trực tiếp đổ vào bát của mình, sau đó tiếp tục gắp ăn.

Lý Tam Giang lấy hộp thuốc lá ra, rút hai điếu, đưa cho ông ta một điếu rồi tự mình châm lửa, mắng: “Mẹ nó, chẳng lẽ ngày hôm qua cậu không ăn cơm mà để bụng đói đến đây à?”

Ông Sơn “ục ục” tiếp tục nuốt, cuối cùng cầm bát lên, uống hết nước canh xong mới hài lòng dùng mu bàn tay lau miệng, đặt bát xuống, cầm điếu thuốc gõ gõ trên mặt bàn, nói:

“Nhận được thư của ông, tôi liền không ăn cơm, đã đói ba ngày rồi đấy.”

“Tôi nói cậu nếu muốn tự mình chết đói thì cứ quấn chiếu chôn là xong, nhưng đứa nhỏ theo cậu còn phải chịu khổ, thật là tội nghiệp.”

Ông Sơn châm lửa vào điếu thuốc, không mặn không nhạt nói: “Tôi nhặt nó, nó phải theo tôi chịu khổ là điều hiển nhiên. Tôi cũng đã nói với Nhuận Sinh rồi, chờ sau khi tôi chết thì để nó đến tìm ông, nó làm việc cho ông, ông lo cho nó ăn uống.”

“Đừng nói nhảm, tôi lớn tuổi hơn cậu, chắc chắn đi trước cậu.”

Ông Sơn phun ra một vòng khói, lưỡi liếm qua răng rồi nhổ một bãi nước bọt xuống dưới bàn, nói: “Thôi đi, ông họa hại thiên thu, tôi không có niềm tin sống lâu hơn ông, so tuổi thọ với ông tôi cũng thấy bất kính.”

Cuối cùng, nén hương trên thức ăn cháy hết, trên món ăn và cơm đều bị rất nhiều tro tàn rơi phủ xuống.

Nhưng Nhuận Sinh không hề để ý, cầm chậu nhôm đựng cơm đến trước mặt mình, bắt đầu ăn.

Lý Truy Viễn hơi nghi ngờ nhưng không dám hỏi.

Ông Sơn ngồi đối diện, nhìn thấy liền cười nói: “Nhuận Sinh, hồi nhỏ nó ăn phải thịt bẩn, làm cho bây giờ nó ăn thức ăn sạch của người sống thì sẽ ói, bình thường dù uống một bát cháo ngô cũng phải cắm hương trước.”

Nói xong, ông Sơn đột nhiên làm bộ như muốn đè người về phía Lý Truy Viễn, trêu chọc hỏi:

“Tiểu Viễn Hầu phải không, con có biết thịt bẩn là gì không?”

Lý Truy Viễn: “Thịt người chết?”

Ông Sơn mặt sững lại, thật sự không ngờ thằng nhóc này có thể bình tĩnh hỏi lại, vốn dĩ còn định trêu chọc con nít không nói đáp án nhưng giờ lại bị thằng nhóc trêu chọc đến mức không biết làm sao.

Lý Tam Giang bất mãn nói: “Thằng già này, nói linh tinh với thằng bé làm gì?”

Ông Sơn chỉ vào Lý Truy Viễn: “Tam Giang à, cháu trai của ông, thú vị đấy, là người phù hợp để làm nghề của chúng ta.”

“Phóng cái mông của cậu đi, cháu trai của tôi sau này sẽ về thành phố thi đại học, làm sao có thể đi theo cái đường hỏng bét của chúng ta chứ.”

“Lý Tam Giang, tôi khinh thường nhất là loại người như cậu, vừa coi thường nghề của chúng ta lại vừa kiếm tiền bằng cách vớt xác, trời thật là mù mắt, sao không để thả cái xác nào đó cho ông nuốt nhỉ?”

“Hừ, không phục? Câm nín đi.”

“Ông cố, con đi xem sách đây.”

“Đi đi đi.”

Lý Truy Viễn xuống khỏi bàn, lên tầng hai, lúc này trời buổi sáng đang nắng đẹp, chiếu rọi lên mái tóc và bộ váy ngựa của Tần Ly, giống như một bức tượng điêu khắc tinh tế.

Lấy sách ra, ngồi xuống, Lý Truy Viễn áy náy: “Có khách đến, đi tiếp khách một chút, để em đợi lâu rồi.”

Tần Ly không nói gì.