Lý Truy Viễn nhìn về phía Tần Ly, nhỏ giọng hỏi: “Em có biết nên làm gì tiếp theo không?”
Tần Ly không phản ứng, cô bé chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Được rồi, có lẽ cô bé cũng không biết.
Nếu là ban ngày, việc cậu có thể nắm tay cô bé, để cô bé nhìn thẳng vào mình thế này, Lý Truy Viễn cảm thấy mình sẽ rất vui.
Loại cảm giác này, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo lại sinh ra tương tác và đáp lại với bản thân vậy.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Lý Truy Viễn khó có thể có tâm trạng đó được rồi.
“Vào chỗ ngồi đi, vào chỗ ngồi đi, mọi người mau vào chỗ ngồi đi!”
“Được rồi, ngồi đi, ngồi đi, mau ngồi đi!”
Có người sắp xếp chỗ ngồi.
Lúc này, lựa chọn an toàn nhất là hòa đồng.
“Chúng ta đi tìm chỗ ngồi đi.” Lý Truy Viễn nói với Tần Ly rồi nắm tay cô bé đi về phía một chiếc bàn chỉ có một cậu bé ngồi.
Ai ngờ vừa định ngồi thì thấy cậu bé đó lập tức cúi người xuống, che đi chiếc ghế dài rồi hét lên:
“Đây là chỗ tôi đã giữ, đây là chỗ tôi đã giữ, ba mẹ ông bà chú bác tôi sắp đến, các người không được ngồi!”
Thì ra là gặp phải trường hợp giữ chỗ trước.
Nếu không phải gương mặt của cậu bé này tô son phấn dày đặc, trông như con trẻ được làm từ giấy thìLý Truy Viễn còn tưởng rằng cậu là Hổ Tử hay Thạch Tử đấy.
Lần trước ăn cơm ở nhà ông Râu Quai Nón, Hổ Tử và Thạch Tử cũng đi giữ chỗ trước cho cậu em họ, biểu hiện thần thái, giọng điệu, gần như y hệt.
“Này, mấy đứa, ở đây còn hai chỗ trống này, ngồi đây đi, như vậy bàn chúng ta đầy đủ rồi.” Một ông lão mặc áo tang bên cạnh chủ động mời.
“Được rồi, ông.”
Lý Truy Viễn lập tức kéo Tần Ly đến đây, cậu ngồi xuống, thấy Tần Ly vẫn đứng đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngồi đi.”
Tần Ly không nhúc nhích, vẫn đứng im.
Lý Truy Viễn đành phải đưa tay ra, nắm lấy eo cô bé, dùng lực đẩy cô bé xuống, cô bé mới ngồi xuống.
Có điều, khi chạm vào eo cô bé, Lý Truy Viễn liền cảm nhận được cô bé lại bắt đầu run rẩy.
Sau khi cậu buông tay, cô bé lại bình tĩnh trở lại.
Cúi đầu, nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm tay mình… Lý Truy Viễn phần nào hiểu được, đây có lẽ là mức độ chấp nhận được lớn nhất của cô bé hiện tại.
“Này, nhóc con, ba mẹ con ở đâu vậy?” Ông lão mặc áo tang hỏi.
Giọng điệu ông rất hiền từ, nhưng kiểu trang điểm này… cho dù là người hiền từ nhất cũng sẽ trông rất kỳ dị.
Lý Truy Viễn: “Ông bà con đang ở trong bếp giúp việc, bảo con dẫn em gái đến ăn trước.”
“Ồ, thế à, hê hê.” Ngay sau đó, ông lão mặc áo tang lại nhìn về phía Tần Ly, “Con bé này ngoan thật, mấy tuổi rồi?”
Tần Ly không để ý đến ông ta.
Lý Truy Viễn hiểu rõ, cho dù cô bé muốn để ý cũng không thể trả lời, bởi vì cô bé hẳn là không hiểu tiếng Nam Thông.
Cả nhà bà Liễu ở nhà ông cố, dì Lưu chú Tần giúp việc cho ông cố nhưng căn bản không hề giao lưu gì với dân thôn, cho dù họ nói chuyện với mình cũng dùng tiếng phổ thông, huống chi là người thích ngồi lì ở bậc cửa không nhúc nhích như Tần Ly.
Cũng may, cô bé không nói gì cũng tốt, nếu cô bé mở miệng nói tiếng phổ thông, ngược lại sẽ thu hút thêm nhiều câu sự tò mò, vào lúc này, nói nhiều sai nhiều thôi.
“Em gái con mười tuổi rồi. Lúc nhỏ nó bị sốt, không kịp đưa vào bệnh viện nên bị sốt làm hỏng não, nghe không rõ, nói cũng không được.”
Lý Truy Viễn cố ý nói thật to để cả bàn đều nghe thấy, dù sao thì, trước tiên phải bịt miệng Tần Ly lại trước đã.
“Ồ, thế à, ôi, tội nghiệp con bé, chậc chậc chậc.”
“Ôi, trong đội chúng ta cũng có một đứa, hồi nhỏ bị sốt, ba mẹ không để ý, kết quả là bị hỏng não rồi.”
“Đúng vậy, nuôi con nít phải cẩn thận, nếu không thì đứa nhỏ sẽ khổ, sau này lớn lên, ba mẹ nó cũng khổ.”
Mấy người ngồi cùng bàn bắt đầu trao đổi với nhau.
Lúc này, ông lão mặc áo tang lại hỏi Lý Truy Viễn: “Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười một tuổi ạ.”
Lý Truy Viễn cố tình nói thêm một tuổi, dù thực tế Tần Ly chỉ nhỏ hơn cậu một tháng nhưng cậu nrhất định không thể nói mười tuổi, hai người nhìn không giống cặp sinh đôi chút nào, “mẹ” cũng không thể sinh hai đứa con trong vòng một tháng.
Đến lúc đó đừng có mà nói là một người do ba góa vợ mang đến, một người do mẹ góa chồng mang đến, rồi tạo thành một gia đình tái hôn..
Như vậy, chắc chắn toàn bộ bàn sẽ càng bàn tán sôi nổi hơn, có lẽ những người ngồi bàn bên cạnh cũng sẽ tham gia.
“Đi học chưa?”
“Học rồi ạ, lớp bốn.”
“Ồ, vậy em gái con thì sao?”
“Em gái không có đi học, nó chỉ ngồi ở nhà cả ngày, chỉ là hôm nay ăn tiệc mới dẫn nó ra ngoài.”
“Ừ.”
Ông lão mặc áo tang không hỏi thêm nữa, chuyển sang chuyện trò với những người ngồi cùng bàn khác.
Lý Truy Viễn cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút, cậu nhìn Tần Ly ngồi bên cạnh, tiến lại gần, nhỏ giọng nói:
“Đừng sợ, có anh đây.”
Đây không phải là để lấy lòng mà là an ủi, ý nghĩa ẩn dụ là, yên tâm một chút, đừng bùng nổ nha.