Chương 54: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Bà lão tiếp tục nắm tay Lý Truy Viễn, đi xuống phía dưới thẳng đến tầng một.

Ban đầu nhà ông cố tầng một chỉ đơn thuần là dùng để làm kho, bốn bức tường đều lười sơn, toàn là màu xi măng nguyên bản.

Nhưng bây giờ, toàn bộ tầng một giăng đèn kết hoa, được trang trí vô cùng vui mừng.

Từng bộ bàn ghế đã được bày ra, mỗi chiếc bàn đều được phủ một lớp màng nhựa màu đỏ, trên bàn bày bát đĩa đồ nguội.

Người qua lại rất đông, đủ mọi lứa tuổi, nam nữ già trẻ đều mặc những bộ quần áo mới quá mức rực rỡ, trên mặt cũng phủ phấn dày, đồng thời đều có má hồng rõ rệt.

Lý Truy Viễn đại khái đã biết bọn họ là thứ gì rồi.

Bởi vì bàn ghế, đĩa bát trên tầng một đều được bày ra nhưng lại không thấy những con người giấy chất đầy ở đó đâu cả.

Bà cụ kéo Lý Truy Viễn xuống tầng một rồi buông tay, tự mình đi lo việc, Lý Truy Viễn quay người lại nhưng phát hiện cầu thang mà cậu vừa xuống… đã biến mất rồi.

Cậu cũng không đứng ngẩn ngơ tại chỗ mà đi về phía cửa, nhà của ông cố để tiện cho việc xuất hàng nên cửa chính được đóng rất nhiều cánh lúc này cũng được tháo tấm ván, mở ra hoàn toàn.

Cho nên, tầng một và sân trước nhà gần như thông nhau.

Vừa đi đến cửa, Lý Truy Viễn liền nhìn thấy hai người phụ nữ trẻ kéo một cô bé nhỏ vào, chính là Tần Ly.

Khác với cậu, quần áo của cô bé không thay đổi, có lẽ bởi vì cô bé vốn đã mặc rất phù hợp với nơi này rồi.

Lúc này, lông mi của Tần Ly bắt đầu rung động, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy nhẹ.

Lý Truy Viễn đoán cô bé có thể là sắp nổi điên cắn người rồi.

Hai người phụ nữ trẻ kéo cô bé dường như cũng nhận ra sự bất ổn của Tần Ly, đều cúi đầu nhìn xuống cô bé, cùng lúc đó, ánh đèn ở vị trí ba người họ đứng cũng bắt đầu tối đi, hơn nữa, mảng bóng tối đó còn lan rộng dần, những người bị bao phủ trong đó cũng đều ào ào kết thúc những cuộc trò chuyện, giao tiếp riêng của mình, v.v., tất cả đều mang vẻmặt lạnh lẽo nhìn về phía này.

Lý Truy Viễn giờ đây xác định, đây không phải giấc mơ của cậu.

Tất nhiên cũng không phải giấc mơ của Tần Ly.

Chưa bao giờ nghe nói, ai đó sẽ gặp phải sự phản kháng từ môi trường xung quanh chỉ vì những hành động khác thường trong giấc mơ của chính mình.

Đây rõ ràng là giấc mơ của người khác, tuy không biết là của ai nhưng nó đang chìm đắm trong giấc mơ, mà những hành động bất thường không hợp lý trong giấc mơ sẽ quấy nhiễu nó, khiến nó tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy, nó có thể sẽ nổi cáu lúc rời giường; hoặc có thể sẽ bóp chết hai con tép riu không nên tồn tại đã làm phiền giấc ngủ đẹp của nó, sau đó tiếp tục ngủ tiếp.

Nhưng bất kể trường hợp nào, Lý Truy Viễn đều cảm thấy rất bất lợi cho bản thân mình hiện tại.

Cho nên, cậu chủ động bước lên, đứng trước mặt Tần Ly, cười nói:

“Em gái, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, em không biết anh tìm em suốt bao lâu rồi đâu.”

Lý Truy Viễn lại nhìn về phía hai người phụ nữ đang nắm tay Tần Ly, nói:

“Cảm ơn hai chị đã giúp em tìm em gái, nó rất hay chạy lung tung một mình, đầu óc nó không được minh mẫn cho lắm.”

Nói xong, Lý Truy Viễn còn chỉ tay lên trán.

“Ồ, hóa ra là vậy.”

“Em gái con ở đây này.”

Trên mặt hai người phụ nữ lộ vẻ hiểu ra.

Bóng tối trước đó đang lan rộng đã ngừng lại nhưng không rút lui về.

Những người ở ngoài bóng tối vẫn làm những gì mình phải làm, còn những người ở trong bóng tối thì vẫn tiếp tục nhìn về phía này.

Chưa đủ!

Lý Truy Viễn mím môi, cậu chủ động đưa tay nắm lấy tay Tần Ly, sau đó dùng tay kia vòng ra phía sau, nhẹ nhàng vỗ đầu Tần Ly:

“Em gái, ngoan, đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ chăm sóc em.”

Sau khi nói xong làm xong, Lý Truy Viễn đã đợi chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp theo rất có thể sẽ xảy ra, đó là cào cấu, cắn xé.

Nhưng cậu phải đánh cược một lần, nếu lúc trước Tần Ly ở dưới lầu đã chủ động ngẩng đầu nhìn về phía cậu, vậy thì đánh cược xem lần này cô bé vẫn có thể tiếp tục kiềm chế không!

Hai người sát gần nhau, Lý Truy Viễn có thể cảm nhận được bàn tay của cô bé đang run rẩy.

Trong hai ngày quan sát một chiều ở thực tế, Lý Truy Viễn đã hiểu cô gái trước mặt ghét bỏ mọi sự tiếp xúc từ bên ngoài.

Chỉ có bà của cô bé có thể dịu dàng khuyên nhủ cô bé ăn một chút, nhưng ngay cả bà Liễu cũng không dám có bất kỳ hành động thân mật nào với cô bé.

Thế nhưng, điều khiến Lý Truy Viễn cảm thấy vui mừng là sự run rẩy của cô gái dần dần giảm đi, hơi thở của cô bé cũng bắt đầu trở nên đều đặn, cô bé không những không đẩy cậu ra mà thậm chí còn không cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay cô bé.

Nhìn thấy cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bóng đen dưới chân cậu cũng bắt đầu co lại, cuối cùng biến mất.

Những người trước đó nhìn chằm chằm về phía này giờ đều quay đầu lại làm việc của mình, bao gồm cả hai người phụ nữ kia.

Phù… tạm thời an toàn rồi.