Lý Tam Giang đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn đứa trẻ phía sau:
“Cái gì?”
“Sao ạ?”
“Ông Bắc đó của con, đánh trận à?”
“Vâng.”
“Còn sống không?”
“Còn sống.”
“Đánh quân Nhật trước à?”
“Sau mới đánh.”
“Tch, tch tch!”
“Sao vậy ông ngoại?”
“Tiểu Viễn Hầu à, con và ông Bắc của con thân thiết không?”
“Lễ tết thì sẽ cùng ba mẹ về ăn cơm.”
“Thường ngày thì sao?”
“Không đi.”
“À, là không qua lại nữa?”
“Bà nội và mẹ con không hợp nhau.”
Lý Tam Giang: …
“Bác cả và ông bà nội sống cùng nhau, mẹ, ba và con ở bên ngoài, mẹ không cho con đến nhà ông Bắc, ngay cả ba thỉnh thoảng về nhà cũng lén lút, không dám để mẹ biết.”
“Con bé Lý Lan này, trong đầu đang nghĩ gì thế?”
Lý Tam Giang không hiểu, ông đương nhiên hiểu việc mẹ chồng nàng dâu bất hòa là chuyện bình thường, nhưng cũng phải phân biệt mẹ chồng là ai chứ!
Ba mẹ chồng như vậy, không nịnh bợ, phục vụ tốt, còn muốn gì nữa?
Nhưng suy nghĩ lại, Lý Tam Giang đột nhiên cảm thấy cái này có vẻ đúng là Lý Lan sẽ làm.
Trong cái ổ chó ngốc nghếch bùn phèn lại đột nhiên xuất hiện một con kim phượng hoàng.
Nếu không phải mộ tổ của Lý Duy Hán và mộ tổ của ông ở cùng nhau, ông thực sự sẽ nghi ngờ mộ tổ nhà Lý Duy Hán bị cháy rồi, khói xanh còn không đủ để bốc lên nữa*.
(*Ý là có chuyện cực tốt.)
Con bé đó lúc nhỏ miệng ngọt ngào, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta yêu thích, lớn lên một chút lại có thể dạy dỗ bốn anh trai sợ nó, trong thôn, dù là kẻ lười biếng bất cần đời hay bà già lắm mồm cũng không dám trêu chọc nó, nó liếc mắt một cái, trên mặt rõ ràng là đang cười nhưng có thể khiến người ta tim đập thình thịch.
Nhớ năm đó nó đưa bạn trai về nhà, Hán Hầu và Quế Anh cực kỳ gò bó, ngại ngùng nhìn người, Lý Tam Giang cũng đã từng trải đời, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, còn chủ động tiến lên chào hỏi;
Lúc đó ông đã chú ý, người đàn ông kia ở trước mặt Lý Lan, bị răn dạy chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc, ai không biết còn tưởng người đàn ông mặt trắng trẻo kia là cô vợ nhỏ đáng thương vừa bị kẻ buôn người lừa vào thôn.
Lý Tam Giang cũng biết Lý Lan ly hôn, nếu không thì Tiểu Viễn Hầu cũng sẽ không được tạm thời ở lại đây, nếu là bình thường, vợ chồng ly hôn, tình cảm mọi người đều sẽ nghiêng về phía người phụ nữ, nhưng Lý Lan ly hôn… Lý Tam Giang trong lòng thậm chí còn có chút thương cảm cho người đàn ông kia, thực sự là có thể chịu đựng mười mấy năm cũng không dễ dàng gì.
“Tiểu Viễn Hầu à, con đã đổi họ rồi à?”
“Vâng.”
“Aiz.”
Lý Tam Giang thở dài, ly hôn thì ly hôn đi, thế mà còn còn đổi họ của con về, nhưng nghĩ lại không đổi họ thì dù có ly hôn, Tiểu Viễn Hầu vẫn là con của nhà đó.
“Tiểu Viễn Hầu, nghe lời ông cố một câu, đợi con về thành phố thì nhớ tìm nhiều cơ hội để gần gũi ông bà nội, hiểu không?”
“Không đi.”
“Đứa nhỏ này nghe lời, ông cố không hại con đâu.”
“Không thể đi, đi rồi mẹ sẽ không vui.”
“Con… ”
“Mẹ không vui thì sẽ không cần Tiểu Viễn nữa.”
“Aiz… Con nói vậy, hai người là mẹ con, mẹ con dù thế nào thì cũng đều yêu thương con thôi.”
“Không đâu.” Lý Truy Viễn giọng nói rất nhỏ, nhưng rất chắc chắn, “Làm cho mẹ không vui, mẹ sẽ không cần con nữa, con hiểu mẹ.”
Lý Tam Giang đành phải đổi chủ đề: “Tiểu Viễn Hầu à, con có mang bài tập về không, ngày mai bảo bà nội mang bài tập và sách qua.”
“Con không mang về.”
“Hả, con quả là một tên ranh mãnh, cố ý không mang sách về, kỳ nghỉ hè có thể thoải mái chơi ở quê, đúng không?”
“Vâng, chơi vui lắm.”
“Vẫn phải chăm chỉ học hành, như vậy sau này mới có thể sống tốt hơn, hết mấy ngày này, bảo chị Anh Hầu đến bổ sung bài cho con, con học chăm chỉ với chị ấy.”
“Vâng.”
“Thế này mới ngoan.”
Hai ông cháu vừa trò chuyện vừa đi, đến một con sông, bên cạnh sông là ruộng lúa, đi theo con đường nhỏ ven sông vào một đoạn, lại đi một lúc thì đột nhiên trở nên rộng rãi.
Bãi đất nhà Lý Tam Giang rộng gấp mấy lần nhà Lý Duy Hán.
Ba ngôi nhà, ngôi nhà ở giữa dựa Bắc hướng Nam, là nhà hai tầng mới xây, nhưng khác với phong cách kiến trúc vuông vắn của nhà Thúy Thúy, ngôi nhà mới này rất rộng, kéo dài từ đông sang tây, là một dải dài.
Tuy có tầng hai, nhưng trên tầng hai chỉ có một vài phòng riêng, giống như một bục lớn chỉ đặt vài khối xếp hình.
Hai bên trái phải của nhà mới là hai căn nhà trệt, đối diện nhau.
“Ông cố, nhà ông lớn quá.”
“Đương nhiên rồi.” Lý Tam Giang giọng nói đầy tự hào.
Ông ngoài nghề vớt xác thì còn kinh doanh nghề làm giấy, cần có diện tích rộng để chứa nguyên liệu và sản phẩm, ngoài ra, ông còn kiêm thêm việc cho thuê bàn ghế đĩa.
Ai trong vùng muốn tổ chức lễ cưới hỏi thì đều phải thuê từ chỗ ông, phí tổn không cao, nhưng dù sao ông đã thu hồi vốn, bây giờ đây là con gà đẻ trứng ổn định.
Cho nên, tầng một của nhà mới như một kho lớn, tầng hai chỉ xây ba phòng, trống trải như một cái sân thượng, ông cũng không để tâm, một mình độc thân, đủ ở rồi.