Hiện tại, trong thôn có rất ít nhà có ti vi, thường xuyên phải dùng ghế đẩu chen chúc nhau để xem, cho nên ở nơi mà luồng gió thịnh hành chưa thổi vào rộng rãi như thôn làng thì sự “dâm đãng” của Tiểu Hoàng Oanh đối với các cô gái người phụ nữ trong thôn chính là hàng duy đả kích.
Không chỉ hút hồn đàn ông mà ngay cả mấy đứa trẻ vừa lớn cũng bị mê hoặc.
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa gian chính, đó là hàng xóm Triệu Tứ Mỹ, tính ra là “chị em” với Thôi Quế Anh đã lâu, hồi nhỏ, hai người rảnh rỗi luôn thích ngồi ở bờ mương nói chuyện phiếm.
“Ăn chưa?”Thôi Quế Anh hỏi, “Lại đây, thêm đôi đũa.”
Triệu Tứ Mỹ vội vàng xua tay cười: “Ôi, đến nhà ai ăn nhờ cũng ngại đến nhà này, nhìn xem, nhà này toàn uống cháo loãng thôi.”
“Uống cháo này tốt cho dạ dày, tôi thích uống thứ này. Lại đây, múc cho bà một bát, vại gạo dù có cạn đến đâu thì cũng không thể thiếu phần của bà được mà nhỉ?”
“Được rồi, được rồi, tôi đã ăn rồi. Này, bà có biết lúc nãy, người đứng đầu đoàn đội tang lễ dẫn người đến nhà ông râu quai nón gây chuyện không, nghe nói là đập phá đồ đạc suýt nữa thì đánh nhau luôn rồi.”
Thôi Quế Anh nghe vậy, lập tức cầm bát đũa đứng dậy, vừa nhét cháo vào miệng vừa đến gần cửa: “Sao vậy? Nhà ông râu quai nón chưa thanh toán tiền à?”
“Không phải chuyện tiền công diễn mà là có người trong đoàn bị mất tích.”
“Gì, mất tích?”Thôi Quế Anh mút đũa, “Mất ai?”
“Một người phụ nữ, người mà có mùi thơm nồng nặc, hôm qua cái mông xoay tít, muốn cho cả hậu môn lộ ra ngoài đó.”
“Là Tiểu Hoàng Oanh à?” Phan Tử hỏi.
Mấy đứa trẻ khác cũng dựng tai lên nghe.
“Hình như là cô ta, chính là con điếm kia.” Triệu Tứ Mỹ rất khoái chí.
“Mà mất tích như thế nào, tìm được chưa?”Thôi Quế Anh hỏi.
“Nghe nói có người thấy tối qua con điếm kia theo con trai út nhà ông râu quai nón vào khu rừng nhỏ bên bờ sông, sau đó người ta không trở về đoàn nưa, đoàn mới đến nhà người ta đòi người đó.”
“Vậy con trai nhà ông râu quai nón đâu?”
“Nó ở nhà, nhưng nói là không biết, không có chuyện đó, nhưng người trong thôn thấy rõ, chính nó và con điếm kia vào rừng.”
“Người đó đâu?”
“Ai biết được, mất tích rồi, người đứng đầu đoàn này lần này là đến đòi người, nhưng nhà râu quai nón cắn chết là không thấy người, còn nói là con điếm kia tự ý bỏ trốn.”
“Vậy thì sao?”
“Râu quai nón bồi thường cho người đầu đoàn một khoản tiền, hình như không ít đâu.”
Thôi Quế Anh lập tức vỗ tay vào cánh tay của Triệu Tứ Mỹ, nhướng mày: “Có chuyện rồi!”
Triệu Tứ Mỹ cũng lập tức vỗ lại cánh tay của Thôi Quế Anh, nâng cằm: “Đương nhiên là có!”
Ông râu quai nón trước kia làm Phó trưởng phòng kho lương thực ở thị trấn, đó là một vị trí béo bở, bây giờ dù đã nghỉ hưu nhưng ngoài con trai út nhàn rỗi thì mấy người con trai khác đều có việc làm ở thị trấn, trong thôn này, thậm chí nhà trưởng thôn cũng không uy phong bằng.
Cho nên, có thể khiến ông râu quai nón chịu móc tiền giải quyết chuyện này thì chắc chắn là có điều khuất tất!
“Đã đưa tiền, vậy người đầu đoàn đi rồi à?”
“Đi rồi.”
“Còn người đâu, không tìm nữa à?”
“Tìm cái gì, đoàn đã lên xe tải đi biểu diễn ở nơi khác rồi.”
“Ôi.”Thôi Quế Anh lắc đầu, “Chắc là không có chuyện gì đâu.”
“Ai biết được.”
“Con người, thật là giả dối.”
“Đúng vậy.”
Nghe đến đây, Hổ Tử và Thạch Đầu đột nhiên khóc lên:
“Hu hu hu! Tiểu Hoàng Oanh ơi, Tiểu Hoàng Oanh!”
“Tiểu Hoàng Oanh của con, Tiểu Hoàng Oanh mất rồi, hu hu!”
Triệu Tứ Mỹ thấy vậy, suýt nữa cười ra nước mắt, chỉ tay vào nói: “Thấy chưa, hai đứa cháu của bà, đúng là mấy đứa trẻ ngốc nghếch.”
Thôi Quế Anh liếc nhìn bà ta, nói: “Bà không có cháu gái à, ghép đôi cho nó đi?”
“Ha.” Triệu Tứ Mỹ hừ một tiếng, chỉ vào Lý Truy Viễn, “Muốn kết thông gia cũng không phải là không được, phải ghép đôi với Tiểu Viễn Hầu nhà bà, để con gái Tiểu Quyên Hầu của tôi cũng có thể theo nó vào thành phố hưởng thụ.”
“Đi đi đi, đừng mơ tưởng hão huyền.”
Lý Duy Hán đã ăn xong, mấy bà vợ vẫn còn nói chuyện phiếm, ông không hứng thú, cũng không tiện xen vào, chỉ lặng lẽ cầm ống tẩu thuốc lên rồi mở hộp diêm, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Lý Truy Viễn bỏ đũa xuống, chạy đến chỗ hốc sau bếp, lấy một hộp diêm đưa cho Lý Duy Hán.
Lý Duy Hán không nhận mà di chuyển ống thuốc về phía Lý Truy Viễn.
Lý Truy Viễn cười, rút một que diêm, “xát xát xát”, mãi mới đánh lửa được, vội vàng dùng tay kia che chắn cẩn thận rồi di chuyển que diêm xuống ống thuốc.
Lý Duy Hán hút một hơi thật sâu rồi nhả khói, hài lòng đến mặt đầy nụ cười.
Ngày xưa, con gái út nhà ông cũng thích đánh lửa cho ông, còn nói lớn lên sẽ mua thuốc lá hộp cho ông hút.
“Phù.”
Lý Truy Viễn thổi tắt que diêm rồi vứt xuống đất, sau đó dùng đế giày dẫm lên vài lần.
Phan Tử nói: “Ông nội, chiều nay chèo thuyền đi hái sen nhé?”
Lý Duy Hán liếc nhìn bữa ăn đơn điệu trên bàn, gật đầu, nói: “Lôi Tử đi cùng, mang lưới luôn, xem có thể câu được vài con cá mang về cho bà nội nấu canh không.”
Hổ Tử và Thạch Đầu nghe thấy lời này, lập tức quên mất chuyện Tiểu Hoàng Oanh, la lên: “Ông nội, con cũng đi, con cũng đi!”