Chương 23: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truy Viễn nhớ lại, mỗi lần cậu gọi Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh là “ngoại công ngoại bà”, họ đều tỏ ra không vui rồi lại sửa cậu liên tục, phải gọi là “ông nội bà nội”.

Thật ra, ở địa phương này không có cách gọi “ngoại công ngoại bà”, nhiều khi phân biệt bà nội và bà ngoại dùng phương hướng, ví dụ như ở phía Nam gọi là “bà nội Nam”, ở phía Bắc gọi là “bà nội Bắc”.

“À đúng rồi, anh Viễn Hầu, anh có từng đến Tử Cấm Thành chưa?”

“Ừm, có.”

“Sau này em cũng muốn đi.”

“Được, em bảo anh, anh dẫn em đi.”

“Thật không, anh đừng lừa em đấy?”

“Không lừa em đâu, anh rất quen thuộc Tử Cấm Thành đấy.”

Trong trí nhớ của Lý Truy Viễn, có một thời gian, Lý Lan làm việc ở Tử Cấm Thành, cậu cũng được ở lại chơi trong đó, đôi khi cậu ngồi trên bậc thềm cạnh cổng phụ, ôm một con mèo màu cam, nhìn dòng du khách không ngừng đi vào từ cổng chính, cứ như thế cả buổi chiều.

“À đúng rồi, anh Viễn Hầu, anh có từng uống sữa đậu chưa?”

“Ừm…”

“Uống rồi à?” Thuý Thuý chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu tò mò.

“Uống rồi.”

“Ngon không, nó có vị gì thế?”

Vị gì?

Trong đầu Lý Truy Viễn hiện lên hình ảnh tuần trước, Thôi Quế Anh rửa cái chum muối chua bị hỏng trong nhà.

“Có người thích uống, có người không thích.”

“Thế à, sau này em đi Bắc Kinh nhất định phải thử.”

“Ừm.”

“Anh Viễn Hầu, nhìn kìa, đó là nhà em.”

Theo hướng ngón tay Thuý Thuý chỉ, Lý Truy Viễn nhìn thấy ngôi nhà hai tầng ở phía sau cánh đồng.

“Nhà em ở nhà cao tầng à?”

Trong thôn có đủ loại nhà, phần lớn là nhà gạch ngói, một số ít nhà rất khó khăn vẫn là nhà đất, tương tự, một số ít gia đình có điều kiện tốt, đã đi tiên phong xây nhà hai tầng.

Lên đến sân nhà Thuý Thuý, ở phòng khách tầng một, Lưu Kim Hà đang cầm điếu thuốc, chơi đánh bài Bridge.

Bạn chơi bài là hai bà lão và một ông lão, đến nhà Lưu Kim Hà đánh bài sẽ được ăn ké ở nhà bà, đồ ăn khá ngon, có cả thịt lẫn rượu nên Lưu Kim Hà cũng không thiếu bạn chơi bài, bà cũng sẵn lòng bỏ chút vốn “mua” người chơi cùng mình để giải khuây.

Bàn bài quả thực là một nơi kỳ diệu, rõ ràng Lưu Kim Hà bị đục thủy tinh thể, mắt không tốt, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ ra bài của bà.

“Bà nội, con dẫn anh Viễn Hầu về nhà chơi.”

“Bà nội Lưu.” Lý Truy Viễn gọi một tiếng.

“Ừm, chơi đi.” Lưu Kim Hà đáp một tiếng rồi lại tập trung vào những quân bài trong tay: “Trùm!”

Vừa rồi, mấy người đánh bài đang kể nhà Râu Quai Nón đang xảy ra chuyện gì, Lưu Kim Hà vừa nhả khói thuốc vừa đáp lại một cách thờ ơ, nghe thấy cháu gái dẫn Lý Truy Viễn vào, bà không khỏi hơi sững sờ, mắt híp lại qua làn khói thuốc.

Cậu bé này ngày hôm qua bị Túy ám, sáng nay hai người nhà Râu Quai Nón đã trôi nổi trên ao cá.

Trong chuyện này nếu không có chút gì đó dính líu với nhau thì đánh chết bà cũng không tin.

Nhưng bà cũng không lên tiếng ngăn cản cháu gái chơi với Lý Truy Viễn, nói đùa cái gì, mẹ nó cả hai đều là ngôi sao xui xẻo, kéo cái gì kéo, ai ghét bỏ ai.

Thuý Thuý dẫn Lý Truy Viễn đi qua phòng khách vào phòng trong, bên trong Lý Cúc Hương đang ngồi trên ghế đẩu nhặt rau, thấy con gái dẫn người về, cô còn hơi bất ngờ, vừa nhìn thấy là Lý Truy Viễn, trên mặt côs liền không kìm được lộ ra nụ cười.

Chuyện này khiến cô nhớ lại cảnh Lý Lan và mình chơi đùa khi còn nhỏ.

Lý Cúc Hương lập tức đứng dậy, lau hai tay vào tạp dề: “Ngồi đi, Tiểu Viễn Hầu.”

Ngay sau đó, cô đi vào phòng, lấy ra không ít đồ ăn để tiếp đãi, nhà Lưu Kim Hà quả thực có điều kiện tốt, lại chỉ có mỗi Thuý Thuý là cháu duy nhất nên cô bé có những món ăn vặt mà những đứa trẻ khác trong thôn đều ngưỡng mộ.

Lý Cúc Hương còn mở hai chai nước ngọt có ga vị chanh, cho mỗi người một chai.

Loại nước uống có ga đóng chai giống chai bia này, giá rẻ, rất được ưa chuộng, bọn trẻ cũng lười đổ vào cốc, cầm thẳng lên uống, bắt chước dáng vẻ hào phóng của người lớn khi uống rượu.

“Tiểu Viễn Hầu, mẹ con có khỏe không?”

“Khỏe ạ, dì.”

“Nghe nói, mẹ con… ” Lý Cúc Hương đột nhiên nhận ra hỏi đứa trẻ như vậy không phù hợp, lập tức sửa lời: “Lúc nhỏ dì với mẹ con thường xuyên chơi cùng nhau, tình cảm rất tốt.”

“Vâng, mẹ con có kể về dì, Hương Hầu, dì Hương Hầu.”

Thông thường, thêm “Hầu” ở đằng sau là cách gọi giữa người lớn tuổi và bằng tuổi, con cháu không được dùng.

Nhưng Lý Cúc Hương đương nhiên sẽ không vì thế mà giận, trái lại cô còn rất vui, cô có thể tưởng tượng ra Lý Lan nói về mình với con trai dùng cách gọi “Hương Hầu” như thế nào, chuyện này chứng tỏ cô ấy vẫn chưa quên mình.

“Lúc đó mẹ con rất thông minh, học giỏi, không giống dù, nhìn thấy sách là đau đầu.” Lý Cúc Hương vuốt nhẹ tóc bên tai: “Mẹ con khi nào về thăm nhà vậy?”

“Mẹ con bận việc, mẹ bảo xong việc sẽ đến đón con.”

Thuý Thuý lên tiếng: “Mẹ, con dẫn anh Viễn Hầu lên lầu chơi nhé.”

“Ừm, đi đi, tiếp đãi Tiểu Viễn Hầu cho tốt.”

Thuý Thuý kéo Lý Truy Viễn đến cửa cầu thang, cô bé quen tay cởi giày, thay một đôi dép lê, Lý Truy Viễn thấy vậy cũng cởi giày.

“Không, anh Viễn Hầu, anh không cần cởi, đi lên luôn đi.”

Lý Truy Viễn vẫn cởi giày, định đi chân trần lên, Thuý Thuý đành phải đưa dép lê của mẹ cho cậu.

==

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức

Bài Bridge còn có tên gọi khác là bài cầu Hiệp, bài cầu hay cầu Hợp đồng. Đây là một trò chơi rất được ưa chuộng tại các nhà cái online trực tuyến hiện nay.

Cách chơi bài Bridge là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa các cặp đôi với nhau để có một nước đi đúng đắn nhất trong cuộc chơi. Khác với tính chất của các game bài online ăn tiền như tài xỉu, xì tố thì game bài này mang trong mình bản sắc quý tộc được rất nhiều người của giới thượng lưu quan tâm đến.

Với tổng số trong game bài gồm có 52 lá và trong bàn cược sẽ gồm có 4 thành viên tham gia chia thành hai phe đối kháng khác nhau. Nhiệm vụ của người chơi cần làm đó là làm sao đưa ra các lá bài mạnh hơn để hạ gục đối thủ ngăn chặn họ thắng. Cặp nào ăn được nhiều tiền nhất trong thời gian chính thức diễn ra cặp đó sẽ là đội giành chiến thắng.

Nhà văn người Anh Somerset Maugham đã từng viết: "Bridge is the most entertaining game that the art of man has ever devised" (Bài Cầu là trò chơi lý thú nhất mà tài nghệ của con người đã sáng chế ra).