Lý Tam Giang bắt đầu đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng vang ‘đinh đinh đinh’..
Ông không đi trên đường thôn, mà cố ý đi dọc theo bờ sông hoặc xuyên qua rừng nhỏ, dù đêm khuya không có mấy người qua lại, ông cũng phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không để người ngoài biết.
Đi được nửa đường, Lý Tam Giang dừng lại, tiếng chuông phía sau cũng ngừng.
Lý Tam Giang quay đầu lại, Lý Truy Viễn vẫn đứng cách đó hơn hai mươi mét, sau lưng cậu bé, ông mơ hồ thấy một bóng người, đi rất gần.
“Tiểu Viễn Hầu, tiếp tục theo sát, sắp đến nơi rồi.”
“Vâng.”
“Ừm.”
Lý Tam Giang tiếp tục đi dẫn đường, ông đi đi dừng dừng, chuông phía sau cũng kêu kêu dừng dừng.
Cuối cùng, vượt qua một cái ao cá nữa là đến trước nhà Râu Quai Nón, ao cá này, thực chất là của nhà ông ta.
Lần này, Lý Tam Giang không dừng lại mà tiếp tục đi dọc theo mép ao, nhưng trong lúc đi, ông từ từ quay đầu nhìn về phía sau:
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lý Truy Viễn ôm lư hương, thi thoảng lại nhìn về phía ông cố dẫn đường, thi thoảng lại cúi đầu xem đường dưới chân.
Con đường này khó đi, trẻ con rất dễ bị trượt ngã nên cậu bé đi rất nghiêm túc cẩn thận nhưng vẫn không thể tránh khỏi thân hình chao đảo.
Phía sau cậu bé là một người phụ nữ mặc sườn xám, tóc dài ướt sũng.
Người phụ nữ giống như một người mù, không nhìn thấy đường phía trước.
Mà người mù có người dẫn đường, thường sẽ nắm lấy đối phương nên hai tay của người phụ nữ nắm lấy vai cậu bé, lúc đi, thân hình cũng chầm chậm theo cậu bé từng bước một, không ngừng chao đảo.
Lý Tam Giang nuốt nước bọt, chân ông đi lùi lại, vô tình dẫm hụt, suýt nữa thì ngã nhưng sau một hồi chao đảo, ông vẫn giữ được thăng bằng.
Lý Truy Viễn thấy vậy liền muốn dừng lại.
Lý Tam Giang vội vàng kêu lên: “Tiểu Viễn Hầu, đừng dừng, tiếp tục đi, giữ vững, sắp đến nơi rồi.”
“Vâng.”
“Ừm.”
Cuối cùng, sau khi vượt qua ao cá, Lý Tam Giang đến trước sân nhà Râu Quai Nón.
Lúc này đã là nửa đêm, không chỉ nhà Râu Quai Nón tắt đèn mà những nhà gần đó trong tầm nhìn cũng không bật đèn, càng không thấy bóng người.
Lý Tam Giang nghiêng người ngồi xổm xuống, tay trái giơ về phía nhà Râu Quai Nón, tay phải giơ về phía nơi Tiểu Viễn Hầu đang đứng, mở miệng nói:
“Hôm nay cúng cho ngươi, năm sau đưa ngươi đi tế, tình nghĩa đến đây thôi, ngươi còn hài lòng chứ? Không cần biết âm hay dương, đều phải nói lý! Có oan thì đi báo oan, có thù thì đi báo thù, đời người ai cũng khổ, ngươi đừng có đi trái nghịch.”
Lý Tam Giang đọc xong, lén lút liếc nhìn về phía Lý Truy Viễn, phát hiện vẫn là hai bóng người lớn nhỏ, cứ như vậy đứng trước sau, rất là yên tĩnh.
“Tiểu Viễn Hầu, quỳ xuống.”
Lý Truy Viễn không quỳ, vẫn ôm lư hương đứng đó.
“Tiểu Viễn Hầu?” Lý Tam Giang khẽ thúc giục.
“Ông ơi... con quỳ không xuống.”
Lý Truy Viễn muốn quỳ nhưng trên vai lại có một lực kéo cậu bé, khiến cậu bé không thể quỳ xuống.
Lý Tam Giang hít sâu một hơi, lập tức thì thầm:
“Đứa nhỏ còn nhỏ, đứa nhỏ không hiểu chuyện, đứa nhỏ không nợ ngươi, đường đưa ngươi đến, cửa chỉ cho ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không giữ một chút đạo lý nào sao?”
Nói hết lời nhưng bên kia, vẫn là hai bóng một lớn một nhỏ.
Ánh mắt Lý Tam Giang hiện lên sự tức giận, ông rút lại hai tay vốn đang “bắc cầu”, đâm mười ngón tay vào đất, trong móng tay cắm vào rất nhiều bùn đen.
“Ngươi là người dưới nước, ta là người trên bờ, cho ngươi tình nghĩa ngươi không cần, nói đạo lý cho ngươi ngươi không nghe, vậy thì tốt, ép ta lật bàn, tất cả mọi người cùng đi tìm Long Vương phân xử!”
Toàn bộ khí chất của Lý Tam Giang trở nên trang nghiêm, ông luôn không muốn cũng không dám đối mặt với người kia nhưng chuyện đã phát triển đến bước này, đã không còn cách nào khác, không thể nào đưa thứ chết trôis này ra ngoài rồi lại mang về nhà được.
Có điều, vào lúc này, chỉ nghe thấy tiếng “rít” một tiếng, cánh cửa sắt lớn nhà Râu Quai Nón mở ra.
Ánh mắt Lý Tam Giang nhìn về phía đó, phát hiện sau cánh cửa có hai người đứng đó, là Râu Quai Nón và con trai út của ông ta, hai người đều chỉ mặc quần đùi, trần truồng, không mang giày dép.
Trong nháy mắt, trong lòng Lý Tam Giang có chút sợ hãi, vốn dĩ ông muốn lén lút làm chuyện này, nếu như bị người ta phát hiện ngay mặt thì sau này sẽ rất khó thu xếp.
Nhưng rất nhanh, Lý Tam Giang phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ thấy Râu Quai Nón và con trai ông ta, hai người không thèm liếc nhìn cậu bé đứng ngoài cửa mà cứ lững thững đi về phía ao cá.
Lúc đi ngang qua mặt Lý Tam Giang, Lý Tam Giang phát hiện ra hai người bọn họ đều đi bằng mũi chân, gót chân không chạm đất.
Hai cha con cứ thế đi song song, lắc lư nhưng lại không bao giờ bị ngã, đi đến bờ ao cá, bọn họ không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi xuống.
Bước xuống nước, tiếp tục tiến về phía trước, nước ngập đầu gối, ngập eo, ngập vai, cuối cùng... ngập đầu.