Chương 17: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Duy Hán hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình.

Lý Tam Giang đưa tay bịt tai Lý Truy Viễn rồi ngẩng đầu, nhìn cặp vợ chồng, rất tùy ý hỏi: “Hỏi các người lần cuối, làm hay không làm.”

“Làm!” Lý Duy Hán lập tức trả lời.

“Nếu Tiểu Viễn Hầu có chuyện gì…” Thôi Quế Anh lắc cánh tay muốn thoát khỏi sự trói buộc của chồng.

Lý Duy Hán trầm giọng nói: “Nếu không có thứ đó thì sẽ không có chuyện gì, nếu có thứ đó, bà không làm, Tiểu Viễn Hầu cũng sẽ gặp chuyện, thứ đó đã nhắm vào Tiểu Viễn Hầu nhà mình rồi!”

Thôi Quế Anh nghe vậy thì không còn giãy giụa, cánh tay buông xuống.

Lý Tam Giang cười, nói: “Hán Hầu à, suy nghĩ kỹ rồi đấy nhé, nếu chuyện bại lộ, sau này ở trong thôn sẽ khó mà yên ổn được đấy.”

Cho dù thực sự không có chuyện chết trôi, tất cả đều là trò đùa mà mọi người làm ra, nhưng ông lại bày ra cảnh tượng này ở nhà, còn làm loại nghi thức như vậy, nếu bị người ta biết, thù hận này, coi như là kết rồi!

“Hừ.” Lý Duy Hán cũng hừ một tiếng, “Chú, tôi không sợ nhà lão Râu Quai Nón, tôi cũng có bốn thằng con trai.”

Ở nông thôn, nhà nào có con trai trưởng thành nhiều thì khí thế càng mạnh.

Mặc dù bốn người con trai của Lý Duy Hán không phải là mấy đứa đứa nhỏ hiếu thảo, con dâu cũng không ít điều bất hòa nhưng nếu Lý gia thật sự gặp phải chuyện gì cần đến chống lưng thì bốn thằng con trai chắc chắn sẽ đứng ra chống đỡ.

“Được, làm!” Lý Tam Giang bỏ tay đang bịt tai Lý Truy Viễn, quỳ xuống bên tai đứa trẻ, dặn dò: “Tiểu Viễn Hầu, lát nữa ông cố đi trước, con đi sau, đi chậm thôi, đừng làm rơi lư hương nhé, hiểu chưa?”

“Vâng, con hiểu rồi ạ.”

“Đứa bé ngoan, ngoan lắm.”

Lý Tam Giang dẫn Lý Truy Viễn ra khỏi cửa sau, quay người nhìn Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh đi theo phía sau, nói: “Hai người ở nhà chờ, đừng theo, đông người dễ bị người ta chú ý, cũng sợ làm nó sợ.”

“Vâng, chú, nhờ chú.”

“Cửa nhà đóng hết.”

“Được, chú.”

Lý Duy Hán kéo vợ về nhà rồi đóng cửa sổ.

Bên ngoài, bên bờ sông dưới màn đêm, chỉ còn lại Lý Tam Giang và Lý Truy Viễn.

“Chờ ông một lát, Tiểu Viễn Hầu.”

Lý Tam Giang lên tiếng rồi tự mình đi xuống bậc thang đá xanh đến bờ sông, chỉ thấy ông quỳ xuống, vừa dùng tay không ngừng gạt mặt nước vừa thì thầm nói gì đó.

Khoảng cách hơi xa, âm thanh cũng cố ý hạ thấp, Lý Truy Viễn không nghe rõ là nói gì.

Nói một lúc, Lý Tam Giang bắt đầu ngả người về phía sau, có mấy lần làm dáng như sắp chạy, như thể thứ gì đó dưới nước bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên tấn công ông.

Cuối cùng, Lý Tam Giang nói xong, ông bước nhanh chạy tới, còn thở hổn hển.

“Được rồi, Tiểu Viễn Hầu, ông đi trước, con đi sau, nhớ kỹ, bất kể sắp tới có xảy ra chuyện gì hay nghe thấy tiếng động gì thì con cũng phải ôm chặt cái lư hương này, tuyệt đối không được quay đầu lại, hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi.”

“Ừm, ngoan.”

Lý Tam Giang đi đến phía trước, cách khoảng hai mươi mét quay đầu lại, vẫy tay với Lý Truy Viễn, ra hiệu đứa trẻ có thể đi theo.

Có điều, Lý Truy Viễn lại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Nào, đi theo ông, Tiểu Viễn Hầu.”

“Nhưng mà…” Lý Truy Viễn muốn nghiêng đầu nhưng nhớ lời dặn dò của Lý Tam Giang, chỉ dùng một tay cầm lư hương đã tắt, ngón tay kia thì chỉ về phía mặt nước, “Không đợi cô ấy à?”

“Đợi ai?”

“Cô ấy, Tiểu Hoàng Oanh.”

“Tiểu Hoàng Oanh, sao thế?”

“Cô ấy không theo kịp.”

Lý Tam Giang ngẩn người, đi về phía sau, cúi đầu nhìn kỹ Lý Truy Viễn, hỏi: “Tiểu Viễn Hầu, con biết chúng ta phải làm gì sao?”

Lý Truy Viễn lắc đầu rồi lại gật đầu.

Lý Tam Giang ngạc nhiên nhìn Lý Truy Viễn, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này, thật giống mẹ con, thông minh.”

Ngay sau đó, Lý Tam Giang như thể nhớ ra điều gì, nhìn thẳng vào mắt Lý Truy Viễn, hỏi: “Con có thể cảm nhận được cô ấy à?”

“Vâng.”

“Cô ấy… bây giờ ở đâu?”

Lý Truy Viễn há miệng, không nói, như thể đang suy nghĩ gì đó, lại như đang chờ đợi, rồi cậu mở miệng:

“Cô ấy đến rồi.”

“Ở đâu?” Lý Tam Giang giật mình.

“Lúc nãy ở dưới nước…”

“Phù…” Lý Tam Giang thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ ở phía sau con.”

Lý Tam Giang: “…”

Lý Tam Giang vô thức muốn dời tầm mắt, từ bên cạnh đầu Lý Truy Viễn nhìn về phía sau nhưng ông kìm nén ham muốn đó.

Có điều, dù không nhìn nhưng trong mũi ông lại ngửi thấy một mùi thối của xác chết nồng nặc, mùi này, ông quá quen thuộc.

Nó, thực sự đã đến rồi.

Lý Tam Giang căng thẳng nuốt nước bọt, ông muốn dừng lại nhưng nghĩ đến hậu quả của việc dừng lại... mẹ nó, tội lỗi của người khác, tại sao nhà Hán Hầu phải gánh chịu chứ!

“Tiểu Viễn Hầu, nhớ lời ông vừa nói.”

“Vâng.”

Lý Tam Giang từ từ nhắm hai mắt, giơ hai tay lên, từ từ đứng dậy, mùi thối của xác chết càng nồng nặc hơn.

Ông quay người, mở mắt ra, bước về phía trước một đoạn, khoảng cách này là khoảng cách quan sát khi ông chèo thuyền đối mặt với mấy cái xác chết trôi.

Hít sâu một hơi, ông mở mắt quay đầu, nhìn về phía sau lưng.

Tiểu Viễn Hầu ôm lư hương đứng đó, mà phía sau cậu là một vùng tối mà ánh trăng cũng không thể chiếu xuyên qua.

“Tiểu Viễn Hầu, theo sát nhé.”

“Vâng.”

“Ừm.”