Chương 19: [Dịch] Vớt Thi Nhân

“Bụp!”

Lý Truy Viễn cảm thấy cơ thể mình bỗng chốc nhẹ bẫng, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, thấy vậy, Lý Tam Giang lập tức chạy đến, che chở đứa bé.

“Này nhóc con, con không sao chứ?”

Lý Truy Viễn không trả lời mà ngây ngẩn đưa tay lên, chỉ về phía trước.

Phía trước, là bóng dáng của Tiểu Hoàng Oanh, hai cánh tay đưa ra trước, hai bàn tay dang rộng, như thể đang tìm tòi thứ gì đó, mặc dù đi rất chậm nhưng cũng đã đến bờ ao cá rồi bước xuống nước.

Dường như cảm nhận được dòng nước dưới chân, cô từ từ hạ cánh tay xuống, đi cũng vững vàng hơn.

Cô bắt đầu xoay hông, như thể lại nhảy điệu múa mà cô đã nhảy trên con đập này vào ngày hôm qua.

Lối nhảy của cô vẫn còn rất nghiệp dư, giờ khớp xương cứng nhắc, nhảy tất nhiên là không chuẩn chỉnh nhưng cô lại nhảy rất say sưa.

Bóng dáng của cô trong màn đêm, lúc chìm lúc nổi, lúc ẩn lúc hiện.

Mỗi lần hiển hiện, mặt nước lại ngập thêm phần nào lên người cô.

Thời gian dần trôi qua, đôi chân dưới làn váy xẻ tà của cô đã không còn nhìn thấy, hông xoay của cô cũng không còn nhìn thấy, bộ ngực không cao lắm nhưng nhờ áo bó mà trông có vẻ đầy đặn của cô cũng không còn nhìn thấy.

Nước ngập đến cổ cô, làm tóc cô xõa tung ra, cô giơ hai tay lên, mặt hướng về bầu trời đêm, vẫn đang biểu diễn.

Rất nhanh, đầu cô cũng chìm xuống mặt nước, trên mặt nước, chỉ còn lại hai cánh tay của cô rồi dần dần chỉ còn lại cổ tay, sau đó là bàn tay...

Khi hai bàn tay cũng từ từ ẩn vào mặt nước thì chỉ còn lại một đám rong đen.

Cuối cùng, cùng với những gợn sóng cuối cùng,

Mọi thứ,

Đều biến mất.

Lý Tam Giang bế Lý Truy Viễn trên lưng, cúi người chạy nhanh, chạy được một đoạn dài mới đặt đứa bé xuống, vừa rút hộp thuốc lá vừa đấm vào lưng mình.

Thấy đứa bé đứng đó ngẩn ngơ, ông an ủi: “Nghe lời ông cố, coi như là mơ một giấc, mai tỉnh dậy sẽ quên hết thôi.”

Lý Truy Viễn ngoan ngoãn gật đầu nhưng cậu cảm thấy, hình ảnh vừa rồi, cậu có lẽ sẽ không thể quên được, sẽ mãi mãi khắc sâu trong ký ức của cậu.

Rung rắc tro tàn thuốc lá, thấy đứa bé vẫn còn buồn rầu, Lý Tam Giang trêu chọc:

“Tiểu Viễn Hầu, con có thể nghĩ về chuyện gì đó khiến con vui vẻ mà.”

“Chuyện vui vẻ?”

Lý Tam Giang dùng ngón tay kẹp thuốc lá chỉ về phía nhà ông lão Râu Quai Nón, trả lời:

“Ăn tiệc!”

Lúc Lý Tam Giang cõng Lý Truy Viễn về đến nhà thì trời mới hửng sáng.

Thôi Quế Anh đón lấy đứa bé, Lý Tam Giang nói chuyện với Lý Duy Hán một lúc rồi đi.

Lý Truy Viễn được đặt lên giường chiếu, nhắm mắt một lúc lại mở ra.

Cậu không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại như thấy Tiểu Hoàng Oanh nhảy múa trong ao cá.

Thôi Quế Anh và Lý Duy Hán vẫn không vào phòng trong nghỉ ngơi mà ngồi ở bếp.

Người phụ nữ không ngừng chà xát ngón tay, chà đến khi đỏ ửng lên; người đàn ông thì liên tục hút thuốc lào, hết điếu này đến điếu khác.

Nhìn thấy trời đã sáng, Thôi Quế Anh đứng dậy nói: "Tôi đi làm bữa sáng cho lũ nhỏ."

Lý Duy Hán nhả một ngụm khói, nói: "Khói bếp hơi sớm."

Thôi Quế Anh đành ngồi xuống lại, nhìn chồng mình: "Vậy phải đợi đến khi nào?"

"Đợi người báo."

"Ai báo?"

Lý Duy Hán không trả lời, chỉ tiếp tục ngậm điếu thuốc lào.

Ngồi thêm một lúc, tiếng gõ cửa truyền đến:

"Quế Anh Hầu, Quế Anh Hầu."

Là hàng xóm bên cạnh, Triệu Tứ Mỹ.

Lý Duy Hán gõ nhẹ ống thuốc lào, nói: "Báo đến rồi."

Thôi Quế Anh đứng dậy, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa dụi mắt mở cửa, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì thế, Tứ Mỹ Hầu?"

Triệu Tứ Mỹ đưa tay nắm lấy cánh tay Thôi Quế Anh, lắc mạnh:

"Nhà Râu Quai Nón chết người rồi!"

"Cái gì?"

"Chết hai người, Râu Quai Nón và con trai út, vừa mới có người nhìn thấy trôi nổi trong ao cá nhà họ, mọi người đều đi xem, đi thôi, chúng ta cùng đi xem!"

"Đi!"

Trước khi Thôi Quế Anh ra khỏi cửa còn gọi vào phòng trong: "Anh Hầu, gạo vo rồi đấy, lát nữa con nấu bữa sáng đi."

"Biết rồi, bà."

Nhận được câu trả lời, Thôi Quế Anh cùng Triệu Tứ Mỹ liền đi ra ngoài.

Lý Duy Hán đợi một lúc, sờ vào túi quần, lấy ra bao thuốc đã mở, đặt ống thuốc lào lên bàn, cũng ra khỏi nhà.

Tiếng gõ cửa của Triệu Tứ Mỹ trước đó đã đánh thức bọn trẻ, biết chuyện không hay, bọn trẻ cũng lần lượt đứng dậy chạy ra xem náo nhiệt.

Dù Anh Tử có hô "đánh răng rửa mặt" phía sau cũng không thể gọi lại được.

Lúc này, xung quanh ao cá nhà Râu Quai Nón đông nghịt người, trên đường thôn vẫn có người dân liên tục chạy về đây, già trẻ, gái trai, kéo theo con cái.

Trên ao cá nổi hai thi thể, không ai xử lý, dù cạnh ao có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu.

Tuy nhà Râu Quai Nón có tiếng xấu trong thôn, nhưng người dân cũng không đến mức lạnh lùng như vậy;

Lí do không cùng nhau giúp đưa thi thể lên bờ là bởi vì hai thi thể đó giống như bánh quy ngâm nước trong bát lâu ngày, phồng lên không giống bình thường, hơn nữa bề ngoài còn có màu thịt pha lê bán trong suốt, giống như hai khối thịt đông hình người vậy.