Người xưa thích đắp cao địa thế một chút, cổng trấn ở phía trước cũng ở vị trí thấp hơn, phía sau địa thế cao hơn, như vậy càng làm nổi bật khí thế.
Thế mà ở đây, không đắp cao thì thôi, còn cố tình sửa cho lõm xuống, mà lại lõm sâu đến vậy.
Chẳng trách lúc trước từ bên ngoài nhìn vào đây, các công trình kiến trúc trong trấn đều mang cảm giác mơ hồ, bởi vì một nửa trong số chúng thực chất đã bị che khuất, chỉ còn lại phần trên có thể nhìn thấy.
Ngoài ra, hình dạng bậc thang cũng rất kỳ lạ, thông thường hai bên mép sẽ được thiết kế mặt phẳng nhẵn nhụi, phần lớn diện tích ở giữa là bậc thang cho người đi lên xuống, nhưng ở đây, vị trí chính giữa lại là một mặt phẳng nhẵn khổng lồ, bậc thang cho người đi lại thì ở hai bên, không chỉ hẹp và nhỏ mà còn rất dốc.
Lúc đi xuống, đôi khi Tiết Lượng Lượng còn phải nghiêng người, dường như những người đi lại ở đây đều là những người có bàn chân nhỏ thì phải.
Xuống hết bậc thang, đến mặt đất bằng phẳng, đập vào mắt là một con đường lát gạch đá không rộng rãi lắm, thậm chí còn có vẻ hơi chật hẹp.
Hơn nữa, những viên gạch đá này không được lát phẳng mà tất cả đều dựng đứng, mặt nhỏ hướng lên trên, làm như vậy không chỉ tốn nhiều gạch hơn mà còn tăng khối lượng thi công.
Đồng thời, do sự bào mòn của năm tháng nên dù là mặt đường cổ xưa tốt đến đâu cũng sẽ gồ ghề lồi lõm, mà ở đây, do cách sử dụng gạch kỳ lạ này nên khiến cho việc muốn tìm một khoảng đất trống để đặt chân bằng phẳng cũng là điều không thể.
Mỗi bước chân giẫm xuống, chỉ có một phần nhỏ trên mu bàn chân có thể giẫm chắc, phần còn lại đều trống rỗng, phải đi hết sức cẩn thận, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị trẹo chân ngã nhào.
May mà người phụ nữ ôm bình sứ phía trước cũng không đi quá nhanh, Tiết Lượng Lượng vẫn có thể theo kịp.
Sau khi dần thích ứng với tình trạng đường xá này, Tiết Lượng Lượng bắt đầu quan sát những ngôi nhà dân hai bên.
Cách bố trí nhà dân rất chặt chẽ, nhìn chung là phong cách kiến trúc vùng sông nước Giang Nam, tường trắng ngói xám.
Trước mỗi nhà dân và đường đi đều có một rãnh lõm chưa đến nửa mét, bên trên được lót bằng phiến đá, đây chắc là rãnh thoát nước.
Tiết Lượng Lượng không thể hiểu được ý nghĩa của việc xây rãnh thoát nước dưới đáy sông... Trừ phi, thị trấn này là được đưa xuống sông sau này.
Bên trái cửa mỗi nhà dân đều có một hốc tường, bên trong thắp một ngọn nến, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.
Ban đầu, khi mới bước vào, thì thứ đập vào mắt là những cánh cửa nhà dân đóng kính, nhưng ngay sau đó, anh đã thấy cánh cửa mở toang, bên trong tối om một mảnh, không nhìn rõ ràng.
Trong đầu Tiết Lượng Lượng cũng xuất hiện một cảm giác khó chịu, cảm giác này không phải đến từ nỗi sợ hãi trong lòng, mà bắt nguồn từ một sự bất hợp lý, đặc biệt là sau khi nhìn thấy những cánh cửa nhà dân này.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh cũng hiểu ra, đó là vì bên dưới những cánh cửa này, không có ngưỡng cửa.
Kiến trúc hiện đại đương nhiên đã bỏ ngưỡng cửa từ lâu, mà mọi người cũng đã quen với việc nhìn quen dùng quen, nhưng vấn đề là trong kiến trúc theo phong cách truyền thống, do cửa thường được thiết kế rất cao và dài, nên nếu không có ngưỡng cửa thì sẽ tạo cho người ta cảm giác rất mất cân đối.
Quá mức trực tiếp, cũng quá âm u, giống như một con quái vật đang há miệng, khiến người nhìn mà phát khiếp.
"A!"
Trong lúc di chuyển, đột nhiên Tiết Lượng Lượng nhìn thấy bên trong một ngôi nhà dân có cửa mở ở bên phải, có một người đang ngồi.
Anh bị dọa đến lùi lại hai bước, mặt đất gồ ghề chết tiệt này khiến anh không thể đứng vững cứ thế trượt chân ngã xuống đất, mà hướng anh ngã xuống lại vừa đúng hướng về cánh cửa đó.
Trong cửa có một bà lão đang ngồi, không biết có phải do ngâm nước lâu ngày hay không mà da bà rất trắng bệch, cũng hơi có chút sưng phồng.
Bà mặc một chiếc áo bông màu xanh, màu sắc tươi sáng như áo tang, chỉ là thiết kế cầu kỳ hơn.
Trên đầu, cổ, tay, đeo đầy các loại trang sức.
Bà cứ ngồi đó, như thể đã ngồi từ rất lâu rồi, cũng may là bà nhắm mắt.
"Phù... phù..."
Nếu là mắt bà mở ra, Tiết Lượng Lượng cảm thấy có lẽ chỉ trong một khoảnh khắc bất cẩn như vậy, anh sẽ bị dọa cho ngất xỉu mất.
Mặc dù hoàn cảnh hiện tại của anh ta và người phụ nữ dẫn đường phía trước đều rất kỳ quái, nhưng thiết kế độc đáo của những ngôi nhà trong trấn cùng với người ngồi bên trong lại tạo nên một kiểu kinh dị khác, càng thêm phần chấn động trong bầu không khí vốn đã kỳ dị này.
Tiết Lượng Lượng bò dậy, cảm giác nghẹt thở mơ hồ có dấu hiệu xuất hiện trở lại, anh vội vàng chạy về phía trước một đoạn, rút ngắn khoảng cách giữa mình và người phụ nữ đó.
Trong đầu thì vẫn là hình ảnh bà lão ngồi trong cửa, phía sau bà một mảnh tối đen như mực, không nhìn thấy đồ đạc bày biện trong nhà.
Điều này khiến cho ngôi nhà dân nhỏ hẹp chỉ có hai tầng trên dưới này, trông rất giống một ngôi mộ chỉ thuộc về riêng bà.
Một ngôi mộ, kiểu lộ thiên.