Chương 151: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Hóa ra, đây không phải là một trấn nhỏ bỏ hoang bị nước nhấn chìm.

Vậy thì, trong những ngôi nhà dân đóng cửa mà anh nhìn thấy khi bước vào, có phải cũng có người không?

Những ngôi nhà dân mở cửa nhưng không thấy người bên trong, chủ nhân của chúng... có khi nào là đang ở trên tầng hai không?

Nghĩ đến đây, Tiết Lượng Lượng theo bản năng kéo gần khoảng cách giữa mình và người phụ nữ đó một chút.

Mặc dù anh cũng sợ người phụ nữ này, nhưng nghĩ đến hai bên nhà dân đều là mộ phần, còn thì mình đang đi giữa con đường mộ, xét hết mọi thứ thì dường như người phụ nữ phía trước vẫn khiến anh thích nghi hơn một chút, ít nhất, cô còn cử động được.

Cứ đi cứ đi, Tiết Lượng Lượng liền nhìn thấy ngôi nhà dân thứ hai mở cửa, hơn nữa có người ngồi bên trong.

Đó là một cô gái trẻ, mặc áo thêu, búi tóc cao, trông rất trang trọng, cô ngồi đó, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt, đôi môi đỏ tươi một cách khác thường.

Tiết Lượng Lượng nhìn cô một cái rồi lập tức khẽ rùng mình dời mắt đi chỗ khác.

Sau đó, anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám ngồi trong cửa, eo rất thon, dáng ngồi rất yêu kiều, hai tay đặt bên người, khóe miệng dường như đang mỉm cười.

Như thể đang lặng lẽ quyến rũ người khác, bước vào trong, trò chuyện cùng với mình.

Tiết Lượng Lượng phát hiện, càng đi sâu vào trong, số nhà dân mở cửa càng nhiều, tỷ lệ phụ nữ ngồi bên trong cũng càng lớn.

Từ lúc nhìn thấy người phụ nữ già đầu tiên đến giờ, anh đã thấy hơn chục người phụ nữ ngồi trong cửa rồi.

Bọn họ ở những độ tuổi khác nhau, phong cách ăn mặc cũng khác nhau, nhưng đều rất chỉnh tề, giống như kiểu người già ở nông thôn trước khi qua đời sẽ tự sắm sửa quần áo quan tài, muốn lưu lại hình ảnh đẹp nhất của mình trong đám tang vậy.

Đây là... hình dáng sau khi chết mà họ đã tỉ mỉ tự thiết kế cho mình.

Bởi vì ngâm nước nên da họ rất trắng, trắng đến mức quá đáng.

Nhưng khác với hiện tượng trương phình thường thấy ở những người chết đuối lâu ngày, họ hầu như không bị biến dạng, ít nhất là vẫn giữ được nguyên trạng lúc còn sống.

Điều khó hiểu hơn nữa là, người chết hoặc là lúc còn sống bị bệnh, hoặc bị thương, hoặc già yếu rồi ra đi, nói chung là trạng thái cơ bản sẽ không tốt lắm.

Thế mà trong số họ, ngay cả người phụ nữ lớn tuổi nhất cũng vẫn giữ được vẻ an nhiên.

Như thể, họ không phải chết đi lúc sức cùng lực kiệt, mà là chủ động lựa chọn cái chết khi vẫn còn khả năng sống thong dong.

Nói thật, nếu thực sự là đủ loại hình dạng chết thảm khốc, thì Tiết Lượng Lượng anh ngược lại sẽ không sợ hãi đến vậy.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại là loại tôi cố tình ăn mặc đẹp đẽ, ngồi ở đây cho anh xem, hoặc là đang nhìn anh, loại không khí này khiến tinh thần của anh chịu áp lực cực lớn.

Trong mơ hồ, bản thân anh sẽ nảy sinh một loại ý thức mê muội, rốt cuộc là mình đang quan sát họ, hay là họ đang ngồi trong nhà, quan sát mình?

Trong lúc tâm thần hoảng hốt, Tiết Lượng Lượng lại đụng phải lưng người phụ nữ.

Không biết người phụ nữ đã dừng lại từ lúc nào.

Cú va chạm này, người phụ nữ không hề nhúc nhích, nhưng Tiết Lượng Lượng lại ngã ngửa ra đất.

Người phụ nữ không quay đầu lại nhìn, mà rẽ phải, đổi hướng đi vào trong.

Ở đây xuất hiện một ngã tư, hai bên có hai cây cầu nhỏ trên cạn, bên dưới không có nước, chỉ là để trang trí và phong thủy thôi.

Tiết Lượng Lượng bò dậy, chỉ có thể đi theo người phụ nữ rẽ ngoặt.

Tiếp theo... tất cả các cửa nhà dân hai bên đều mở toang, hơn nữa trong mỗi nhà đều có một người phụ nữ ngồi.

"A..."

Tiết Lượng Lượng cảm thấy tinh thần mình sắp sụp đổ rồi, tuy họ đều nhắm mắt, nhưng loại cảm giác "bị nhìn chằm chằm" dày đặc này vẫn khiến anh vô cùng thống khổ bàng hoàng.

Anh chỉ có thể lựa chọn cách trốn tránh nhất, đi theo sau người phụ nữ, cúi gằm mặt xuống, không nhìn hai bên nữa.

Tuy khóe mắt vẫn không tránh khỏi sẽ liếc thấy một số, nhịp tim hắn bắt đầu đập càng lúc càng nhanh nhưng cuối cùng anh vẫn kiên trì.

Người bình thường đến đây, e là sẽ phát điên mất thôi.

Nếu Tiểu Viễn ở đây, cậu nhóc có lẽ sẽ có biểu hiện khác với người thường chăng?

Thôi, Tiểu Viễn tốt nhất đừng đến đây, bản thân mình còn chưa biết có thể sống sót ra ngoài hay không, không, mình thậm chí còn không chắc chắn, hiện tại mình có còn sống hay không nữa?

Cuối cùng, những ngôi nhà hai bên cũng biến mất.

Tiết Lượng Lượng xoa trán, thở hổn hển, dù chỉ là một động tác đơn thuần như thế nhưng hiện tại anh cũng cần làm để giải tỏa áp lực trong lòng.

Sau đó, lập tức đuổi theo người phụ nữ.

Lúc này không còn những ánh mắt đáng sợ từ hai bên nữa, hắn cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phía trước là một bãi đất trống nhỏ, một tòa nhà cổ kính khác biệt rõ ràng với những ngôi nhà dân khác đứng sừng sững ở đó.

Chắc là từ đường của trấn Bạch Gia rồi.

Tiết Lượng Lượng không khỏi dừng bước, tự hỏi mình có nên vào không?

Ngay sau đó, anh bước tiếp, mình còn do dự gì chứ, cứ như thể mình có quyền lựa chọn vậy.

"Kẽo kẹt..."

Cánh cửa gỗ mun đen bóng của từ đường, lúc người phụ nữ đến gần liền tự động mở ra.