Chương 149: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Tiết Lượng Lượng vô cùng kinh hãi phát hiện, không chỉ có người phụ nữ cuốn anh xuống đây, mà trong bóng tối dưới đáy sông trong tầm mắt anh dường như còn có rất nhiều bóng người, đều là nữ giới tóc dài, mặc trang phục theo phong cách khác nhau, thậm chí là của những thời đại khác nhau.

Bọn họ đều mang khuôn mặt chết lặng, bước đi không mang theo cảm xúc, đều đang tiến về một hướng.

Dòng nước xung quanh dường như xuất hiện một hướng chảy cố định.

Tiết Lượng Lượng đang ngồi liệt dưới đất, chỉ cảm thấy cơ thể không tự chủ được mà bị kéo về hướng đó.

Anh theo bản năng muốn nắm lấy bất cứ thứ gì có thể bám vào bên dưới, nhưng đều thất bại, nắm đá thì đá bị lật, nắm bùn thì bị mảnh bùn nhão bị anh kéo đi lại nhanh chóng loãng ra rồi tan biến.

Cho dù lúc này anh có phản kháng, có không muốn thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi hiện thực là anh đang bị cưỡng ép kéo đi.

Cuối cùng, khi càng đến gần ánh sáng hơn, nhìn từ xa chỉ là một vùng sáng nhưng đến gần mới phát hiện là vô số nguồn sáng từ những chiếc đèn lồng màu đỏ trắng tụ lại với nhau.

Còn bóng dáng của thôn trấn cũng trở nên rõ ràng sống động hơn, từng ngôi nhà xếp hàng ngay ngắn, trước cửa mỗi nhà đều có một hốc tường, trên đó thắp đèn trường minh, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Mà ngay phía trước anh chợt xuất hiện một cổng trấn, rất hùng vĩ, cũng rất cổ kính, trên đó bám đầy rêu xanh.

Hai hàng đèn lồng phân ra treo hai bên, từ trên xuống dưới, từ lớn đến nhỏ.

Bên trái là đèn lồng đỏ, tượng trưng cho việc vui; bên phải là đèn lồng trắng, báo trước sự chết chóc.

Tiết Lượng Lượng nhìn vào chính giữa cổng trấn, trên đó có ba chữ.

Đọc từ phải sang trái là,

"Trấn Bạch Gia."

Người phụ nữ lúc trước, giờ phút này đang đứng bên trong cổng trấn, chiếc ô trong tay cô đã biến mất, hiện giờ hai tay đang ôm lấy chiếc bình sứ.

Lúc này, Tiết Lượng Lượng kinh ngạc phát hiện ra sau khi đến dưới cổng trấn này thì không chỉ lực kéo của dòng nước biến mất, mà ngay cả cảm giác nghẹt thở đáng sợ trước đó cũng không còn nữa.

Anh lập tức há miệng thở dốc, có điều, anh chỉ là đang liên tục làm động tác này, nhưng lại không thu được hiệu quả như mong muốn.

Miệng và mũi như bị bịt kín, hoàn toàn không có không khí trong lành tràn vào.

Anh đột nhiên nhận ra, thứ thay đổi chỉ là cảm giác của bản thân, còn hiện thực trước mắt thì không hề thay đổi.

Anh vẫn ở dưới đáy sông.

Nhưng, rốt cuộc chuyện này là sao?

Anh biết bơi, hồi nhỏ lúc ở quê An Huy thường xuyên cùng đám bạn chơi đùa, bơi lội dưới nước, lên đại học cũng thỉnh thoảng rủ bạn bè đến bể bơi bơi vài vòng cho đã.

Nhưng anh không cho rằng khả năng bơi lội của mình có thể đạt đến mức độ phi lý đến vậy, đã xuống nước lâu như thế mà, giới hạn nhịn thở đã sớm vượt qua rồi.

Sờ sờ dưới tai, vẫn là lớp da ban đầu, cũng không mọc ra mang cá.

Anh thậm chí còn quay đầu nhìn về phía sau và xa hơn nữa, anh hoài nghi có khi nào mình đã chết đuối từ lâu rồi không, còn bản thân hiện tại, chỉ là...

Tiết Lượng Lượng ôm chặt đầu, anh đang ép buộc bản thân bình tĩnh lại, phương pháp này trước đây thường có hiệu quả khi làm bài kiểm tra và xem xét các bản thiết kế, nhưng lúc này lại mất tác dụng.

Trong lòng anh vẫn hoảng loạn, cơ thể vẫn run rẩy, hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập.

Anh rất sợ hãi, sợ hãi môi trường dưới đáy sông này, sợ hãi cổng trấn này, cũng sợ hãi người phụ nữ đang ôm bình sứ đứng bên trong cổng trấn kia, anh khao khát được rời khỏi nơi này, điều kiện tiên quyết là nếu như có thể.

Lúc này, người phụ nữ cử động, cô bắt đầu đi vào trong.

Tiết Lượng Lượng không nhúc nhích, anh không dám bước vào cổng trấn này, không dám chủ động tìm hiểu thị trấn nhỏ này.

Có điều, sau khi người phụ nữ và anh kéo ra một khoảng cách thì cảm giác nghẹt thở đáng sợ đó lại xuất hiện.

Tiết Lượng Lượng không thể không loạng choạng bước nhanh về phía trước vài bước, cảm giác nghẹt thở lại biến mất.

Anh đã hiểu ra, chỉ cần mình và người phụ nữ kia cách xa nhau quá thì cảm giác đó sẽ xuất hiện.

Người phụ nữ lại tiếp tục đi về phía trước, Tiết Lượng Lượng chỉ có thể đi theo, bước vào cổng trấn.

Anh không còn sự lựa chọn nào khác, đối với người vừa trải qua cảm giác tuyệt vọng nghẹt thở mà nói, nếu quay trở lại nếm trải thì sẽ là sự dày vò gấp nhiều lần, thậm chí gấp hàng chục lần.

Rõ ràng giữa người phụ nữ này và anh không hề có liên quan, nhưng từ nơi sâu xa lại phảng phất như có một sợi dây xích, một đầu nắm trong tay người phụ nữ, một đầu quấn quanh cổ anh.

Phía sau cổng trấn là một dãy bậc thang đi xuống liên tục ba mươi mấy tầng.

Tiết Lượng Lượng không khỏi có chút nghi hoặc, theo lẽ thường mà nói, trừ phi địa thế môi trường đặc thù buộc phải tạo dựng như vậy, chứ nếu không thì phần lớn các thôn trấn cổ đại có cổng trấn đều sẽ không chọn kiểu bố cục vừa vào cổng chính là đi xuống như thế này.