Chương 146: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Con mèo đen từ trên thuận theo chiều nhảy xuống từng bậc, từng bậc, cuối cùng dừng lại bên chân Lý Truy Viễn, dụi dụi cái mặt mèo vào ống quần cậu.

Lý Truy Viễn cúi xuống, sờ lên đầu của nó.

Con mèo đen tỏ vẻ rất hưởng thụ, gần như dựa hẳn vào người cậu, phơi cả bụng ra.

Ông cố bắt đầu làm lễ, theo lệ cũ lại nhận thêm một phong bao lì xì, giúp chuyển vận xui xẻo sang hai nhà kia.

Trên đường từ nhà Ngưu Liên về, Nhuận Sinh vừa đẩy xe vừa dùng một tay vững vàng giữ xe, tay kia bắt đầu bẻ ngón tay tính toán:

"Nhà anh cả, nhà anh hai, nhà anh ba đều đã nhờ ông cố chuyển vận xui sang nhà khác, vậy chẳng phải là vận xui vẫn y nguyên như cũ sao?"

Lý Truy Viễn sửa lại: "Anh Nhuận Sinh, không giống nhau đâu."

"Khác chỗ nào?"

"Vì ông cố đã nhận thêm ba phần tiền."

"Đúng rồi nhỉ, Tiểu Viễn, em nói đúng!"

Về đến nhà vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống, cũng là giờ cơm tối. Lý Tam Giang ăn cơm xong, vừa ngáp vừa xua tay: "Xem phim thì ông không đi đâu, tắm rửa rồi đi ngủ thôi, mệt chết đi được."

Hôm nay làm pháp sự liên tục, dù là người trẻ tuổi mà nhảy sáu bài múa liên tục cũng chịu không nổi, vậy mà ông cố vẫn nghiến răng kiên trì đến cùng, cái thể lực này, quả thật không chê vào đâu được.

Chú Tần xách theo rất nhiều ghế đẩu chờ sẵn, dì Lưu cũng không còn tâm trí dọn dẹp bát đũa như mọi khi, cô tạm gác việc nhà sang một bên, cùng nhau chờ đợi.

Liễu Ngọc Mai thì đã thay một bộ sườn xám, còn đeo trang sức, đánh son phấn.

Phụ nữ ở tuổi bà ấy, trang điểm nhiều khi không phải để làm đẹp mà là để thể hiện sự tôn trọng.

Phim được chiếu ở bãi đất trống cạnh chợ, tuy chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người đến chiếm chỗ trước.

Chú Tần và Nhuận Sinh hai người chen vào bên trong, đặt ghế xuống, cố gắng giành ra một khoảng trống.

Với thể hình của hai người họ, những người xung quanh dù có tức giận cũng không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu dời ghế của mình đi chỗ khác.

Có điều, chú Tần lại lấy từ trong túi ra rất nhiều kẹo phát cho bọn trẻ con rồi lại lấy thuốc lá chia cho người lớn, mọi người xung quanh vui vẻ nhận lấy, không còn ai bất mãn nữa.

Liễu Ngọc Mai và dì Lưu ngồi giữa hai người, tuy bà đã già, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ yêu kiều, nhìn từ phía sau, trông thật khác biệt so với những người xung quanh.

Còn Lý Truy Viễn, cậu ngồi cùng Tần Ly ở một góc khuất xa xa không có người, cách màn chiếu khá xa và cũng hơi lệch, hiệu quả xem phim không tốt, nhưng bù lại rất yên tĩnh không bị ai làm phiền, vốn dĩ, những nơi đông người như thế này không thích hợp với Tần Ly cho lắm.

Có vài người bán hàng rong đẩy xe đến phía sau bày hàng, bán toàn là những món đồ ăn vặt và đồ chơi rẻ tiền, ở những đám ma chay hay đám cưới cũng có thể thấy bóng dáng của những người bán hàng rong này, nơi nào đông người là họ sẽ đến đó.

Một số đứa trẻ đang mua đồ, còn nhiều đứa khác chỉ biết thèm thuồng đứng nhìn hoặc đưa ra lời khuyên cho những đứa trẻ có tiền mua đồ.

Lý Truy Viễn sờ sờ túi quần, trước đây khi ở nhà Lý Duy Hán, Thôi Quế Anh thường xuyên cho cậu tiền tiêu vặt riêng, nhưng mỗi lần tiền vừa đến tay cậu thì sẽ bị anh chị em vây quanh kéo đến cửa hàng tạp hóa của dì Trương, mua đồ ăn vặt chia cho mọi người.

Ngày thứ hai sau khi được đưa đến nhà ông cố "xuất gia", Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh đến đưa quần áo cho cậu, lại nhét thêm cho cậu một ít tiền, lần này số tiền được nhét nhiều hơn hẳn mọi khi.

Thêm vào đó, Lý Tam Giang cũng cho cậu tiền tiêu vặt, mà Lý Truy Viễn bình thường cũng không có nhu cầu tiêu pha gì, nên số tiền này, cậu đều tiết kiệm lại.

Ít nhất là trong đám trẻ con, cậu thuộc dạng rất giàu có.

"A Ly, em ngồi đây chờ anh nhé."

Nói xong, Lý Truy Viễn đi đến chỗ một người bán hàng rong, mua hai cái đồ chơi thổi bong bóng.

Sau khi quay lại chỗ ngồi, cậu một cái, Tần Ly một cái.

Đên khi phim bắt đầu chiếu, hai người ở phía sau càng không ngừng thổi bong bóng.

A Ly chơi rất vui vẻ, một bình bong bóng rất nhanh đã hết sạch, nhớ đến cô bé có thói quen thích sưu tầm, Lý Truy Viễn liền mua thêm cho cô bé ba bình nữa.

Đồng thời, cậu nhìn lướt qua ba quầy hàng, cuối cùng mua thêm một đôi vòng tay.

Thực ra, trên quầy hàng có rất nhiều đồ trang sức nhỏ như kẹp tóc hình nơ, băng đô nhiều màu sắc, nhưng Lý Truy Viễn nghĩ đến việc A Ly mỗi ngày đều được bà nội đích thân thiết kế trang phục, cảm thấy nếu đeo thêm những thứ này thì ngược lại sẽ không đẹp.

Quan trọng nhất là, cậu biết nếu mình tặng thì cô bé nhất định sẽ đeo, cuối cùng vẫn quyết định không tước đi niềm vui mỗi sáng thay đồ cho cháu gái của bà nội Liễu.

A Ly nhìn chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay, có vẻ như cô bé rất thích, bởi vì cô bé đã ngừng thổi bong bóng.

Có điều, cô bé nhanh chóng nhìn về phía cổ tay của Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn đưa tay lên, để lộ chiếc vòng tay màu lam của mình, lúc này cô bé mới hài lòng tiếp tục thổi bong bóng.