Chương 145: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lúc gần đến nhà Ngưu Thụy đã nhìn thấy Ngưu Thụy đang ngồi xổm trên bờ đê, dùng một cái lò nhỏ sắc thuốc, bên cạnh là tiếng chế giễu châm chọc của đám con cái với ông ta, nói rằng thuốc của ông ta ngoài việc tốn tiền ra thì không có tác dụng gì, chữa mãi cũng không khỏi.

Ngưu Thụy khi còn trẻ cũng đã từng đánh chết người, dù là dựa vào mẹ ruột Ngưu lão thái mà thoát tội, nhưng trong xương cốt vẫn là một người nóng nảy, bạo tính.

Thật sự không nhịn được lửa, đứng người dậy, tát một bạt tay vào mặt con dâu đang bế con.

Con trai tức giận lao lên đánh Ngưu Thụy, thế là Ngưu Thụy lại đánh nhau với con trai, loạn thành một đoàn.

Mặc dù ông ta mắc phải quái bệnh, nhưng lúc này đang ở giai đoạn bệnh tình vừa được khống chế, lại trong lúc nhất thời vật lộn với con trai trên đất, đánh nhau không phân thắng bại.

Vợ Ngưu Thụy thấy vậy, kêu gào lao lên cào cấu mặt Ngưu Thụy, tức giận mắng ông ta không phải người, lúc già rồi mua thuốc tốn tiền của gia đình không nói, còn dám đánh con trai ruột của mình.

Tiếng trẻ con khóc, tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi, hòa lẫn vào nhau, như thể một bản bản giao hưởng vang lên trên bờ đê.

Đến khi Lý Tam Giang đến nơi thì bọn họ mới dừng lại, rồi toàn bộ gia đình đều mang khuôn mặt bầm tím mà thay đổi sang nụ cười nịnh nọt, lấy lòng.

Ngưu Thụy được chính Lý Tam Giang cứu ra, Ngưu gia cũng từng nghe thấy giọng bà cụ Ngưu quá cố vọng ra từ ngôi nhà cũ, nên rất tin Lý Tam Giang.

Sau khi cung kính mời Lý Tam Giang vào nhà, mọi người bắt đầu khóc lóc van xin.

Lý Tam Giang an ủi bọn họ xong thì lại tiếp tục làm pháp sự.

Làm xong lần thứ nhất, Lý Tam Giang lại nói lời xua đuổi vận rủi tương tự, con trai Ngưu Thụy vội đưa thêm một phong bao lì xì, Lý Tam Giang lại diễn thêm một màn pháp sự.

Nhưng trước khi rời đi, Ngưu Thụy lại lén đưa thêm một phong bao lì xì, cầu xin Lý Tam Giang trừ tà trị bệnh cho mình.

Lý Tam Giang cũng nhận lấy, nói về nhà sẽ lập trường minh đăng cho ông ta, nhưng cũng dặn dò, dù thế nào cũng phải uống thuốc đúng giờ, không được bỏ.

Đây cũng coi như là đạo đức nghề nghiệp của dân làm nghề thiên môn, tiền của anh tôi nhận để cầu phúc cho anh, có tác dụng an ủi tâm lý, nhưng thuốc thì anh vẫn phải tiếp tục uống, bệnh thì vẫn phải tiếp tục đi khám bác sĩ.

Chỉ là, lời dặn dò lần này chắc chắn sẽ tiếp tục làm gia tăng mâu thuẫn giữa Ngưu Thụy và người nhà.

Bởi vì Lý Truy Viễn biết rõ, bệnh của Ngưu Thụy không chữa khỏi được, đây sẽ là một cái hố không đáy, không ngừng mang đến cho ông ta hy vọng rồi lại mang đến sự tuyệt vọng sâu sắc hơn.

Ngưu Phúc là bị liệt toàn thân, hoàn toàn mất khả năng tự chăm sóc bản thân cho nên địa vị tụt dốc không phanh, còn Ngưu Thụy thì vẫn đang trong giai đoạn giãy giụa.

Tuy rằng lúc này Ngưu Thụy vẫn chưa đến mức quá thê thảm, nhưng chỉ cần mâu thuẫn hiện tại tiếp tục tích tụ thì tương lai không xa chắc chắn sẽ bùng nổ ra những màn pháo hoa rực rỡ hơn.

Cứ nhìn ánh mắt căm thù mà người nhà đã dành cho ông ta đi, kết cục sẽ không khiến người ta thất vọng đâu.

Bởi vậy, lần này khi con mèo đen đi ngang qua, Lý Truy Viễn chỉ bình tĩnh gật đầu.

Đến nhà Ngưu Liên, theo lệ Lý Tam Giang trước tiên được người nhà mời vào trong.

Lý Truy Viễn không thấy Ngưu Liên trong nhà chính, lại đi ra nhà kho xem thử nhưng cũng không có.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy Ngưu Liên bị xích bằng dây xích sắt ở bên cạnh chuồng lợn, bên cạnh là nhà vệ sinh của gia đình.

Tức là mỗi lần người nhà ra đây đi vệ sinh, ngồi trên "ngai vàng", là có thể nói chuyện với bà ta.

Trái lại cũng thật là quan tâm người già, sợ bà ta cô đơn đây mà.

Bát cơm của bà ta đặt sát máng lợn, bên cạnh còn có cái muôi múc thức ăn cho lợn, xem ra, hình như lúc cho lợn ăn cũng tiện thể cho bà ta ăn luôn.

Chỉ cần lợn có cái ăn thì sẽ không quên cho bà ta nửa miếng.

Lúc này bà ta đang tỉnh táo, cũng không có vẻ đờ đẫn, thấy có người ngoài đến thì hai tay che mặt, đây là đang che giấu sự xấu hổ của mình.

Cháu trai cháu gái của bà ta, Lý Truy Viễn đều gặp rồi, một đứa đầu bị băng bó, một đứa tay bị băng bó, chắc là đều bị thương khi Ngưu Liên lên cơn.

Hai đứa trẻ vừa nhổ nước bọt vào bà ta, vừa lấy đá ném bà ta, không phải kiểu ném đùa nghịch mà là cố tình ném vào người.

Ba mẹ bọn trẻ cũng nhìn thấy, nhưng không ngăn cản, ngược lại trong mắt toàn là căm hận.

Con mèo đen đi ra từ mái hiên phía trên chuồng lợn.

Lý Truy Viễn không nói gì, đi xa một chút, sau đó, bên cạnh chuồng lợn lại vang lên tiếng cầu xin của Ngưu Liên, nói rằng bệnh của bà ta đã khỏi rồi, cầu xin các con thả bà ta ra, bà ta đã khỏi rồi.

Nhưng thứ chào đón bà ta lại chỉ là những lời mắng nhiếc từ đám con cháu, và cả những cú đá hung hãn của thằng con trai khi lao đến.

Ngưu Liên bị đá đến mức co rúm lại trong góc, kêu la thảm thiết như một con chó.

Rõ ràng, trước đó bọn họ cũng đã từng tin như thế, và cũng đã bị "lừa" rồi.