Chương 147: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Phim chiếu xong, Liễu Ngọc Mai và mọi người đi ra.

Nhuận Sinh xem rất xúc động, không ngừng nói những câu thoại trong phim, còn tiếc nuối bây giờ không có chiến tranh, nếu không cậu bé cũng có thể đi làm trinh sát vượt sông rồi.

Lý Truy Viễn mỉm cười phụ họa theo cậu bé, trong lòng lại cảm thấy Nhuận Sinh thật sự rất phù hợp, năng lực chuyên môn cũng miễn cưỡng coi như đúng chuyên ngành.

Chú Tần và dì Lưu thì lại rất im lặng, cảm giác này, giống như vừa tham gia xong đám tang của người thân xong.

Liễu Ngọc Mai thì cầm khăn tay, vừa đi vừa lau nước mắt.

Lý Truy Viễn lịch sự hỏi thăm một chút, thấy Liễu Ngọc Mai không muốn nói nên cũng thôi.

Lúc mọi người từ chợ huyện đi nhanh về thì thấy dì Trương ở tiệm tạp hóa từ con đường thôn đối diện chạy tới:

"Có điện thoại này, có điện thoại này, tìm Tiểu Viễn Hầu đấy!"

...

Buổi hội thảo tại chỗ trên thuyền ở giữa sông diễn ra lâu hơn dự kiến rất nhiều, các đồng chí địa phương chắc chắn sẽ nắm bắt mọi cơ hội để thúc đẩy dự án này, La Đình Nhuệ cũng phát huy sở trường chuyên môn của mình, bắt đầu giảng giải cho các lãnh đạo xung quanh về một số trọng điểm, khó khăn của dự án.

Thực ra, phần lớn các đồng chí trên thuyền đều không hiểu về thủy lợi và công trình, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc họ nghe đến say sưa ngon lành.

Bởi vì việc xây dựng cây cầu lớn này, không chỉ đơn thuần xem xét những thứ thuộc về mặt chuyên môn, mà còn cần kết hợp nhu cầu hàng hải, quy hoạch đô thị, thi công đường cao tốc, thậm chí cả các yếu tố quân sự.

Quan trọng nhất vẫn là tốc độ phát triển của xã hội. Trước đây không phải chưa từng trải qua những bài học tương tự. Ban đầu, những kế hoạch đó được cho là táo bạo và cấp tiến, nhưng không lâu sau khi hoàn thành mới nhận ra rằng chúng vẫn còn quá bảo thủ.

Cuối cùng, đến khi trời sắp tối thì hội thảo mới được xem là kết thúc.

Thuyền bắt đầu chạy vào bờ, mọi người lần lượt lấy thuốc lá ra chia cho nhau.

Tiết Lượng Lượng không hút thuốc, liền một mình đứng bên mạn thuyền, sau khi biết được dưới chân mình có thể chính là nơi Trấn Bạch gia tọa lạc, tinh thần anh luôn có chút bất an.

Đột nhiên, anh nghe thấy dưới sông dường như có động tĩnh.

Anh cúi đầu nhìn xuống, dưới mặt nước, hình như hiện lên một bóng người.

Lúc này, có một bàn tay vỗ lên vai anh, Tiết Lượng Lượng bị giật mình, quay đầu nhìn lại thì là La Đình Nhuệ.

"Sao vậy, Lượng Lượng, vừa rồi thấy cậu cứ hồn bay phách lạc."

"Chủ nhiệm, em không sao."

"Sao thế, không thích tham gia loại hội nghị này à?"

"Không phải đâu ạ, chủ nhiệm, chắc là em nghỉ ngơi không tốt, em biết tầm quan trọng của loại hội nghị này mà."

"Ừm, đã quyết định theo ngành này thì phải học cách thích ứng, những người làm chuyên môn như chúng ta rất dễ sinh ra tâm lý coi thường người làm hành chính, nhưng không có sự tổ chức hiệu quả và ổn định thì rất nhiều việc không thể thực hiện được. Đôi khi, càng chuyên nghiệp ở một số phương diện nào đó thì càng trở nên nghiệp dư ở những phương diện khác."

"Em hiểu rồi ạ, chủ nhiệm." Tiết Lượng Lượng biết La Đình Nhuệ đang nhắc nhở mình.

"Đi thôi, chúng ta lên bờ nào, trên đường về cậu ngủ một giấc đi, đừng làm ảnh hưởng đến buổi học ngày mai."

"Vâng, chủ nhiệm."

Trở lại bờ, ngồi lên xe buýt, Tiết Lượng Lượng ngồi ở hàng ghế sau, đến khi xe chạy không lâu thì anh mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngủ một lúc, Tiết Lượng Lượng bỗng nhiên cảm thấy nửa người dưới hơi lạnh, anh mở mắt ra thì lập tức giật nảy cả mình, mình vẫn đang ngồi trên ghế, nhưng không biết nước từ đâu tràn vào trong xe, hơn nữa mực nước đã dâng đến ngang eo anh rồi.

Anh nhìn về phía trước, đèn nhỏ trong xe vẫn bật, có thể nhìn thấy những người ngồi phía trước, thậm chí còn nghe được tiếng họ nhỏ giọng trò chuyện.

"Xe bị ngập nước rồi, bác tài, bác tài ơi, xe bị ngập nước rồi!"

Tiết Lượng Lượng hét lên, nhưng không ai để ý đến anh, mọi người dường như đều không nhận ra.

"Bác tài ơi, dừng xe, xe bị ngập nước rồi, bác tài ơi! Chủ nhiệm, chủ nhiệm ơi!"

Vẫn không có ai đáp lại anh.

Thời gian dần trôi qua, mặt nước tràn đến nơi ngực, Tiết Lượng Lượng bắt đầu kéo cửa sổ xe, nhưng bên ngoài đen kịt một màu, cửa sổ xe căn bản không thể kéo xuống được.

Đúng lúc này, một bóng người dường như lướt qua màn đêm đen nhánh trước mắt, nhanh đến mức Tiết Lượng Lượng lầm tưởng là mình hoa mắt.

Nhưng rất nhanh, bóng người đó lại xuất hiện, hơn nữa còn áp mặt vào cửa sổ xe.

Mượn ánh đèn nhỏ trong xe, hắt lên khuôn mặt mờ ảo đó, nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.

"Cạch..."

Nhưng đúng lúc này, cửa sổ xe đột nhiên bị mở ra, hơn nữa còn được kéo xuống hết cỡ.

Ngay sau đó, nước trong xe như cuối cùng cũng tìm được lối thoát duy nhất, tất cả đều tràn về phía anh.

Tiết Lượng Lượng cảm thấy cả người mình bị dòng nước đẩy ra ngoài, anh bị đẩy ra khỏi cửa sổ xe, rơi vào bóng tối mịt mùng, cơ thể cũng không kiểm soát được mà tiếp tục trôi nổi.