Thông thường, người trong thôn muốn gọi điện thoại đều đến hai nơi này, điện thoại từ bên ngoài gọi vào cũng gọi đến đây, nói muốn tìm ai rồi cúp máy, để thời gian gọi người, đợi khoảng một phần tư giờ sau gọi lại.
Lý Truy Viễn ghi nhớ số điện thoại này, cũng mong chờ mẹ sẽ gọi cho mình, mà mẹ đã không phụ sự kỳ vọng của cậu, một lần cũng không gọi.
"Được rồi, để anh viết." Tiết Lượng Lượng xuống giường, đi đến bàn học, lấy giấy bút ghi số điện thoại xuống rồi thở dài.
Lý Truy Viễn dù luôn cúi đầu đọc sách nhưng vẫn có thể làm hai việc cùng lúc, nói:
"Anh Lượng Lượng, có phải anh muốn nói đến một ngày nào đó, nhà nào cũng sẽ lắp điện thoại không?"
"Sẽ có một ngày như vậy, nhóc tin không?"
"Em tin, nhưng bây giờ dường như máy nhắn tin đang thịnh hành."
Vài năm trước, máy nhắn tin bắt đầu du nhập vào trong nước, đồng thời nhanh chóng phổ biến rộng rãi, giới trẻ thành thị càng coi việc đeo máy nhắn tin trên eo là niềm tự hào.
“Anh cũng đang định sắm một cái, vậy thì anh mua luôn một cái cho nhóc, thế nào, Tiểu Viễn?”
Lý Truy Viễn lắc đầu: “Tôi không cần.”
“Ồ, đúng rồi.” Tiết Lượng Lượng vỗ trán: “Nói là mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho nhóc, kết quả là quên mất rồi, đợi anh về trường rồi gửi cho nhóc.”
“Cảm ơn anh Lượng Lượng.”
“Vậy anh đi ngủ trước nhé.” Tiết Lượng Lượng lên giường lại, rất nhanh, anh đã ngủ thiếp đi.
Lý Truy Viễn đọc xong cuộn sách trong tay liền đi vào phòng tắm rửa, đi ngang qua phòng ông cố, qua cánh cửa cũng nghe rõ tiếng ngáy ngủ của ông cố.
Có vẻ, ông cố ngủ ngon lắm.
Trở về phòng mình, đặt một cây bàn chải đánh răng mới vào chậu rửa mặt rồi bò lên giường, nằm xuống, ngủ.
Hôm sau, Tiết Lượng Lượng dậy rất sớm.
Ânh có một đặc điểm, đó là chất lượng giấc ngủ cao đồng thời thời gian ngủ ngắn, chỉ cần một nửa thời gian ngủ của người khác là có thể phục hồi năng lượng tốt hơn người khác rồi.
Mở mắt nhìn sang Lý Truy Viễn vẫn chưa tỉnh, Tiết Lượng Lượng không khỏi nghĩ, nếu đứa trẻ này sau này thi vào Đại học Hải Hà và làm bạn cùng trường với mình thì sẽ thú vị biết bao.
Bước xuống giường nhẹ nhàng, nhìn thấy cây bàn chải đánh răng mới trong chậu rửa mặt, anh cầm chậu định đi rửa mặt, vừa kéo cửa ra.
“Mẹ ơi!!!”
Tiết Lượng Lượng bị giật mình, ngay lập tức chậu rửa mặt trong tay rơi xuống đất, cốc rửa mặt, khăn tắm và bàn chải đánh răng thì vương vãi khắp nơi.
Bất kỳ ai vào sáng sớm mở cửa mà ngoài cửa lại đứng sừng một cô bé nhỏ không nói không rằng thì chắc chắn cũng sẽ bị giật mình thôi.
Lý Truy Viễn bị đánh thức, vội vàng xuống giường, một tay dụi mắt, một tay kéo tay Tần Ly, thúc giục:
“Anh Lượng Lượng, anh mau đi rửa mặt đi.”
“Ồ, được.”
Tiết Lượng Lượng lập tức nhặt đồ đi ra ngoài, anh không biết, Lý Truy Viễn chỉ cần chậm trễ xuống giường một chút nữa thôi là có thể anh tâ sẽ bị thương đầy mình rồi.
Bởi vì lúc Lý Truy Viễn nắm tay A Ly, cơ thể A Ly đang run rẩy, đây là dấu hiệu sắp bùng nổ.
Vốn dĩ theo thói quen, Lý Truy Viễn có thể ngủ nướng, cho dù A Ly đến mà cậu không tỉnh thì cô bé cũng sẽ yên lặng đi vào ngồi chờ cậu tỉnh dậy.
Chỉ là tối qua Tiết Lượng Lượng ngủ ở đây đã phá vỡ thói quen này.
Hơn nữa, vì tiếng hét của anh ta mà giờ ăn sáng của mọi người trong nhà đều bị đẩy lên trước.
Rửa mặt xong, đang ăn sáng thì thím Trương ở tiệm tạp hóa trong thôn gọi vọng qua đồng ruộng: “Ông Tam Giang, điện thoại này!”
“Ồ, đến ngay!”
Lý Tam Giang gắp thêm vài miếng dưa muối vào miệng rồi cầm đũa, bưng chén cháo vừa lay cháo vừa đi ra ngoài
Đến tiệm tạp hóa chờ một điếu thuốc thì điện thoại lại reo lên, nghe máy thì là mợ của Anh Tử, Trần Tiểu Linh gọi đến.
Trong điện thoại nói là chủ trang trại đã được tìm thấy, chết trong nhà của góa phụ ở thị trấn, góa phụ ấy rất chung thủy, đang chuẩn bị làm trai sự cho người chủ đó.
Kết quả là không tìm thấy đồ, nói rằng cô ca sĩ cũng từng đến đó, ba người bọn họ thường xuyên ở bên nhau.
Cô ca sĩ không phải người địa phương, cũng đã đi hỏi thăm chỗ làm việc, nói là đầu tuần đã không báo gì mà nghỉ làm rồi, thông tin đăng ký danh tính cũng là giả.
Hiện tại nghi ngờ là trang sức và bình gốm bị thất lạc đều ở trong tay cô gái đó, nhưng bây giờ muốn tìm cô ấy cũng rất khó.
Còn Chu Hải thì có lẽ sẽ được rửa sạch tội danh, trưa sẽ được thả ra.
Trần Tiểu Linh lo lắng hỏi hai vợ chồng bọn họ nên làm gì, bởi vì tối qua cô ta lại mơ thấy ác mộng.
Lý Tam Giang nhẫn nại an ủi cô ta vài câu, dặn dò cô ta đợi Chu Hải ra ngoài rồi hai người cùng nhau đến chùa chiền dưới núi Lang Sơn đốt nén nhang.
Trần Tiểu Linh hơi lo lắng hỏi chỉ cần như vậy thôi sao?
Lý Tam Giang lại đề nghị bọn họ hôm nay đi thắp nhang ở bốn ngọn núi khác, đó là Quân Sơn, Hoàng Nê Sơn, Mã Yên Sơn, Kiếm Sơn.