Chương 137: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Trên vách tường phòng ngủ của Lý Tam Giang dán đầy hình tượng thần.

Những cái này, đều là những gì ông ấy mua lúc đi hội chợ xuân năm ngoái, sau đó vứt vào tủ mãi không dùng, hôm nay đều được sử dụng.

Trong đó có một bức tranh, ông lão trong tranh khuôn mặt hiền từ, tiên phong đạo cốt, Lý Tam Giang đặt bức tranh đó ở vị trí trung tâm.

Hắn cho rằng đó là Lão Tử, nhưng thực ra ... là Khổng Tử.

Một ngày làm việc vất vả, ông ấy cũng thực sự mệt mỏi, sau khi sắp xếp xong, ông ấy liền ngủ từ rất sớm.

Sau đó, ông ấy nằm mơ.

Rất kỳ lạ, dường như kể từ lúc làm nghi thức chuyển vận với Tiểu Viễn Hậu, giấc mơ của ông ấy đã trở nên nhiều hơn hẳn rồi.

Chỉ là lần này, giấc mơ không phải là trên nóc tòa nhà bệnh viện thị trấn mà là trên đường.

Ngó đầu nhìn sang phải, là cánh cổng quen thuộc, bên cạnh cổng còn treo tấm biển mà ông ấy đã hôn rất nhiều lần vào ban ngày.

Từ phía sau, tiếng bước chân vang lên.

Lý Tam Giang quay đầu nhìn lại, thấy một bóng dáng nhỏ bé từ từ bước ra khỏi bóng tối, mang theo một nỗi oán hận cực lớn.

Không chút do dự, Lý Tam Giang chạy thẳng vào đồn cảnh sát.

Cô bé đứng ngoài đồn cảnh sát, vẻ mặt oán độc, miệng không ngừng hé mở.

Đêm đầu tiên mơ thấy cô bé, ông ấy nghe rõ ràng tiếng đe dọa đó, cô bé muốn ông ấy chết; lúc ngủ gật trên máy kéo, tiếng của cô bé mơ hồ hơn, mà bây giờ, ông ấy chỉ có thể nhìn thấy miệng cô bé không ngừng hé mở, dù không nghe được gì nhưng cô bé chắc chắn đang mắng rất bẩn.

"Hehe."

Lý Tam Giang cười khẩy, sau đó tự mình nằm xuống.

Gặp phải người có lý lẽ, ông ấy không ngại hạ thấp thân phận, cầu xin nói vài lời tốt đẹp, thậm chí để ông ấy quỳ xuống lạy cũng không có vấn đề gì.

Nhưng tà túy đều là do người biến thành, có rất ít loại có thể giao tiếp được, nhưng có loại, là không thể giao tiếp.

Gặp phải loại này, nói chuyện thêm một chút với nó đều là lãng phí sức lực.

Ít nhất trong giấc mơ, Lý Tam Giang là người từng trải, nói thế nào cũng là người dẫn đầu nhóm cương thi nhảy múa trong Cố Cung trong giấc mơ, cho nên, Lý Tam Giang trực tiếp nằm xuống, hai tay đan vào nhau, đặt lên rốn của mình.

Cứ thế mệt mỏi, ngủ tiếp.

Trong hiện thực, bên ngoài nhà, Tiết Lượng Lượng vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm thì lại chợt tò mò nhìn cây liễu đối diện nhà.

Cành liễu không ngừng đung đưa, như thể bị gió thổi, nhưng kỳ lạ là, ở đây anh ta lại không cảm nhận được một chút gió nào.

"Kỳ lạ, gió sao lại không thổi vào đây được nhỉ?"

Nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, chủ yếu là trải nghiệm hôm nay quá kỳ lạ nên không có tâm trạng để nghiên cứu hướng gió.

Trở về phòng ngủ, nhìn thấy Lý Truy Viễn đang ngồi trước bàn học mở đèn đọc sách.

Lại gần nhìn thì phát hiện ra chữ trên đó vô cùng dày đặc, lại nhỏ đến mức khó tin nên không khỏi lo lắng nói:

"Đọc những chữ nhỏ như vậy vào ban đêm dễ bị cận thị lắm đấy."

"Không sao đâu anh Lượng Lượng, em nhìn quen rồi, quét qua bằng cảm giác là có thể nhận ra nội dung."

"Kỳ diệu vậy sao?" Tiết Lượng Lượng không nghĩ Lý Truy Viễn đang nói dối nên liền lên giường trước.

Giường gỗ cũ kỹ có đặc điểm là đủ rộng rãi.

"Tiểu Viễn à, nhóc ngủ ngoài hay ngủ trong?"

"Em ngủ chỗ nào cũng được."

"Vậy anh ngủ ngoài nhé, trẻ con ngủ trong có cảm giác an toàn."

"Vâng."

"Nhóc định ngủ lúc nào vậy?"

"Xem thêm một lúc nữa là em sẽ đi tắm rồi ngủ."

"Anh nghĩ, nhóc xem những thứ này như sở thích là được rồi, nên dành nhiều tâm trí vào việc học hơn."

"Vâng, em biết rồi."

Trong quá khứ, Tiết Lượng Lượng chắc chắn sẽ khuyên nhủ thêm vài câu, nhưng hôm nay, anh ta lại không thể khuyên được, suy nghĩ kỹ lại thì hôm nay anh ta thực sự dựa vào những cuốn sách vô dụng mà Lý Truy Viễn đọc mới giúp đỡ rất nhiều.

Cho nên, anh không khỏi thay đổi giọng điệu nói: "Tiểu Viễn à, nghĩ lại cũng thật thú vị, trước ngày hôm kia, anh thực sự không ngờ trên đời này lại có những thứ như vậy, nhưng không biết tại sao, dường như anh cũng không sợ lắm, không phải không sợ, mà là không quá hoảng loạn."

"Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sự chưa biết, anh Lượng Lượng, anh đã điều tra ra quê quán của Bạch gia nương nương rồi, còn gì đáng sợ nữa."

"Đúng vậy. Có điều, nhóc nói xem, anh có nên đọc thêm một chút sách về lĩnh vực này không, nhóc có sách nào giới thiệu không?"

Lý Truy Viễn do dự một lúc mới nói: "Những cuốn sách này là của ông cố em, em không thể tự ý cho anh mượn, anh phải hỏi ông cô em trước đã."

"Vậy thôi, ông cố nhóc chuyên làm việc này, những cuốn sách này chắc chắn là báu vật của ông ấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng cho người ngoài mượn đâu.”

Điểm này, Tiết Lượng Lượng đã nghĩ sai rồi.

Trong suốt những năm qua, Lý Tam Giang chỉ để những thùng sách này trong tầng hầm để ăn bụi thôi.

"Tiểu Viễn à, số điện thoại của thôn nhóc là gì vậy, chúng ta lưu lại số liên lạc với nhau?"

Lý Truy Viễn báo số điện thoại của ủy ban thôn, đồng thời cũng báo luôn số điện thoại của quán tạp hóa trong thôn.