Nếu chỉ là xúc phạm thì xin lỗi, nói mấy lời hay cũng được, nhưng nếu đã phá hỏng việc tốt của người ta thì sẽ phải hứng chịu sự trả thù không chết không thôi!
Tiết Lượng Lượng nghi ngờ hỏi: “Nhưng tại sao Bạch gia nương nương lại tha cho nhóc và anh? Không, chuyện này vốn không liên quan gì đến nhóc, hẳn là bà ấy đã bỏ qua cho anh rồi?”
“Có lẽ, bà ấy chỉ có thể chọn một người.”
Cảnh tượng trong giấc mơ đêm đó rất rõ ràng, người phụ nữ chỉ có thể mang đi một người, cho nên, bà ta đã do dự rất nhiều lần giữa mình và Triệu Hòa Tuyền, dường như đã nhận ra một chút đặc biệt của mình, khiến bà ta do dự rất lâu.
“A?”
“Trong sách có viết.”
“Ồ, còn có quy định này, vậy Triệu Hòa Tuyền không phải là đã chết chắc rồi?”
“Có vẻ là vậy.”
“Vậy chúng ta…” Tiết Lượng Lượng vẫy tay về phía Lý Truy Viễn, “Nhanh chóng đặt bàn thờ lên, tranh thủ thời gian cắt đứt mối quan hệ với bà ta!”
Nghĩ đến việc đối phương không phải là muốn rộng lượng tha thứ cho mình, mà là tạm thời không thể rút lui để đối phó với mình, Tiết Lượng Lượng cảm thấy rất cấp bách.
“Được.” Lý Truy Viễn cảm thấy Tiết Lượng Lượng nói rất có lý, cậu chỉ vào tủ của mình, “Anh Lượng Lượng, đồ ăn vặt ở trong đó, bên ngoài còn có ghế gỗ, anh dọn chúng lên, đặt hai cái bàn, chú ý là phải số chẵn… mỗi bàn đặt bốn phần thôi. Em xuống dưới lấy nhang nến và giấy tiền.”
Phân công nhiệm vụ xong, Lý Truy Viễn xuống lầu, lấy nến và giấy tiền, đợi lên thì Tiết Lượng Lượng đã đặt sẵn hai cái bàn nhỏ trong phòng ngủ.
Hai người lập tức bắt đầu cúng bái.
…
Phòng đông, Tần Ly vốn đang ngủ bỗng nhiên mở mắt.
Liễu Ngọc Mai bên cạnh cầm quạt mo vừa quạt nhẹ vừa nhắm mắt nghỉ ngơi cũng thức dậy, bà dùng quạt mo che nhẹ mặt cháu gái, che khuất tầm nhìn của con bé, dịu dàng nói:
“Ngoan, không sao, là bọn họ đang cắt đứt chút nhân quả cuối cùng, con cứ ngủ ngon, mai còn đi chơi với Tiểu Viễn.”
Tần Ly từ từ nhắm mắt lại.
Liễu Ngọc Mai thì nhìn về phía cửa sổ có rèm, xuyên thấu qua đó có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài.
Lâu sau, bà tự nhủ một cách giễu cợt:
“Thời đại nào rồi mà còn mơ giấc một đẹp mộng như vậy chứ?”
Chỉ là, lúc bà vừa nhắm mắt dự định ngủ lại lần nữa thì ngay sau đó, Liễu Ngọc Mai và Tần Ly cùng nhau mở mắt.
Lần này, đôi mắt Tần Ly sâu thẳm, hiếm khi không nhìn Lý Truy Viễn mà trong con ngươi lại xuất hiện nét tập trung rõ ràng như thế.
Thần sắc Liễu Ngọc Mai cũng nghiêm trọng hơn một chút so với lần trước, nhưng bà vẫn cầm quạt mo, vung qua vung lại trên đầu Tần Ly, giống như đang cắt chém.
Tần Ly nhìn về phía bà nội bên cạnh mình.
Liễu Ngọc Mai nói: “Ngoan, cái này không phải là đi tìm Tiểu Viễn, ngủ đi, tối nay không thể ham chơi, nếu không tinh thần không tốt, con cũng không muốn để hai mắt thâm quầng đi gặp Tiểu Viễn chứ?”
Tần Ly lại nhắm mắt một lần nữa.
Liễu Ngọc Mai có chút thất vọng, bà giờ đã dần quen với việc mượn danh nghĩa Lý Truy Viễn để giao tiếp với cháu gái, mặc dù rất chua nhưng lại rất hiệu quả.
Bà đứng dậy, xuống giường, Liễu Ngọc Mai kéo rèm cửa sổ raa, lại đóng kín cửa sổ, hoàn toàn cách ly với bên ngoài.
“Mắt không thấy tâm không phiền, ngủ đi.”
…
…
Lễ cúng tế kết thúc, Tiết Lượng Lượng chịu trách nhiệm dọn dẹp tro tàn của giấy cháy, anh luôn rất cẩn thận trong việc làm việc.
Lúc trở về, anh nhìn thấy Lý Truy Viễn nhìn mình: "Anh Lượng Lượng, xem cánh tay của anh đi."
Tiết Lượng Lượng nghe vậy, lập tức xắn tay áo lên nhìn, phát hiện ra đã không có một chút dấu vết nào, anh lập tức kích động hỏi:
"Không có một chút dấu vết nào, Tiểu Viễn, còn em thì sao?"
"Em cũng không có."
"Phù..." Tiết Lượng Lượng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là chúng ta đã thành công rồi?"
"Ừm, có lẽ vậy, chỉ là bạn học của anh Lượng Lượng..."
Hai người bọn họ đã bị cắt đứt rồi, vị tượng thần Bạch gia nương nương kia liền có thể tập trung toàn bộ sự chú ý, trả thù người đó.
Tiết Lượng Lượng lại không buồn lắm, ngược lại dùng tay lần lượt điểm vào trán và vai, nói:
"Chúa sẽ phù hộ cho cậu ta."
Lý Truy Viễn giật giật khóe miệng, có chút muốn cười.
Cậu có thể cảm nhận được, trước đây Tiết Lượng Lượng nói muốn cứu giúp bạn học là thật lòng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh bỏ qua ý định giúp đỡ người khác sau khi phát hiện ra sự nghiêm trọng của tình hình.
Tiết Lượng Lượng đưa tay quệt nhẹ chóp mũi của Lý Truy Viễn, nói:
"Mọi chuyện đều phải nghĩ thoáng ra, muốn sống vui vẻ, phải học cách từ chối tiêu hao cảm xúc."
Nói xong, Tiết Lượng Lượng quay người, hỏi: "Phòng tắm ở phía sau phải không, anh đi tắm trước."
Nhìn bóng lưng anh ra ngoài, Lý Truy Viễn từ từ rơi vào trầm tư.
Câu nói của Tiết Lượng Lượng đã tác động đến cậu.
Có lẽ, chính vì cậu luôn nghĩ làm sao để diễn tốt bản thân nên ngược lại càng ngày càng không giống bản thân.
...