Chương 139: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Thật ra, có hiệu quả hay không, trong lòng Lý Tam Giang cũng không chắc chắn, chủ yếu là ông không muốn tiếp tục xen vào chuyện này nữa.

Hôm qua mình với Bạch gia nương nương này cũng coi như đã chấm dứt rồi, xấu cũng là chấm dứt.

Ông không cần thiết phải tiếp tục lăn lộn trong vũng bùn này vì vợ chồng Chu Hải nữa, đã không nhận tiền, cũng không phải họ hàng gần, cái thứ đó lại hung dữ như vậy, tội gì khổ như thế chứ?

Hơn nữa, vốn dĩ là do bọn họ tham lam ngu ngốc tự gây ra, mình sớm đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Nghĩ đến việc phải đi thắp nhang ở năm ngọn núi, Trần Tiểu Linh tự nhiên thấy yên tâm hơn, trong điện thoại liên tục cảm ơn Lý Tam Giang rồi đến sát 60 giây thì cúp máy.

Thím Trương cười hí hí nói: “Ông Tam Giang giờ đúng là nhiều việc thật, lúc tôi đi bán buôn ở Thạch Cảng cũng nghe thấy người ta bàn tán về chuyện của ông đấy.”

“Cũng không phải toàn chuyện tốt đâu, qua loa vậy thôi, đây, cho tôi một bao Đại Tiền Môn.”

“Được rồi.”

Đây xem như là một sự ngầm hiểu trong thôn, ông không thể để người ta chạy vất vả cho mình mà không trả công, nhận điện thoại thì phải mua ít đồ, dù là mua cho con hai viên kẹo cũng được.

Cầm thuốc đi về nhà, đến gần ngã rẽ vào nhà thì lại thấy Tiết Lượng Lượng đang đi ra ngoài.

“Ông ơi, con về trường.”

“Gì, con đã định đi rồi à?”

“Vâng, con chỉ xin nghỉ một ngày thôi.”

“Vậy trên đường cẩn thận nhé.”

“Vâng, ông, con sau này sẽ đến thăm ông.”

“He he.”

Lý Tam Giang cười gượng hai tiếng rồi vẫy tay, đến nhà mình ngủ một giấc ăn sáng rồi đi, còn chưa kịp bù bài cho cháu trai nữa, sinh viên này, đúng là tinh quái mà.

Đang định đi vào trong thì lại thấy ở xa có người đi xe đạp chạy về phía mình, có vẻ quen quen, suy nghĩ kỹ mới nhớ ra, hình như là người Ngưu gia, là con trai út của Ngưu Phúc.

Người kia nhanh chóng xuống xe đạp, đẩy xe chạy đến trước mặt Lý Tam Giang, sốt ruột nói:

“Ông Tam Giang, cầu xin ông đi xem lại ba con đi, ba con xảy ra chuyện rồi.”

Lý Tam Giang nhíu mày, thẳng thắn nói: “Hừ, vẫn xảy ra rồi, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi đâu, đó là mệnh trời đấy.”

Nực cười, Lý Tam Giang ông cũng không phải là người bán ti vi ở siêu thị, sao có thể đảm bảo bảo hành cho các người chứ?

“Không phải đâu ông, thật sự đấy, không chỉ ba con xảy ra chuyện mà chú hai và dì con cũng xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều rất lo lắng, bảo con đến cầu xin ông đi xem lại một chút.”

“Chuyện này không được đâu, không được đâu, phá lệ một lần đã khiến tôi ăn không tiêu rồi, tiếp tục phá lệ nữa có còn muốn cho tôi sống không, quan tài tôi còn chưa sơn nữa kìa.”

“Ông ơi, thật sự cầu xin ông đấy, bây giờ nhà con chỉ còn trông cậy vào ông thôi.” Vừa nói vừa từ trong túi móc ra một phong bì đỏ, nhét vào tay Lý Tam Giang.

Thái độ của Lý Tam Giang lập tức bị độ dày của phong bì đỏ làm mềm lòng.

“Vậy… tôi chỉ có thể đi xem thôi, thật ra, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sợ là cũng khó mà làm được gì nữa, việc có thể làm chỉ là cầu nguyện, che chở, thanh tẩy phong thủy cho các người.”

“Vậy là tốt rồi, chỉ cần như vậy là được, thật sự, chúng con rất biết ơn.”

Thực ra, đám tiểu bối bọn họ cũng không phải là quá lo lắng cho ba người già đó, mà là lo lắng nếu ba người già đó liên tiếp xảy ra chuyện thì tiếp theo sẽ đến lượt họ mất thôi.

“Cậu về trước đi, tôi phải dọn dẹp chuẩn bị một chút, chiều sẽ qua.”

“Được được được, ông, chúng con sẽ ở nhà đợi ông.”

Đợi người kia đi xa, Lý Tam Giang vừa đi theo con đường ven ruộng lúa vừa mở phong bì đỏ ra, xác nhận mỗi tờ đều là tờ tiền giấy lớn, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

Hê, sáng sớm đã đếm tiền, cảm giác thật tốt quá đi.

Đúng là, làm sao có thể để mình liên tục nhận việc nát bấy được.

Thực ra như Lưu Kim Hà đã nói, nghề này vốn dĩ không thể tránh khỏi việc vừa lừa vừa gạt, nhiều lúc chỉ là diễn trò, nhưng cũng phải chia người, một số kẻ vốn dĩ một đống phân, lừa họ, kiếm tiền bọn họ thì cũng kiếm thôi coi như là thay bọn họ hao tài tiêu tai, cũng xem như là đã giúp đỡ.

Về đến nhà, Lý Tam Giang cũng không chuẩn bị gì nhiều, liền nằm dài trên ghế mây ở ban công tầng hai, mở đài phát thanh, định ngủ đến chiều mới ra ngoài.

Đang điều chỉnh tư thế thì Lý Tam Giang thấy ở góc đông bắc, hai đứa trẻ mỗi đứa nằm một chiếc ghế dài nhỏ cạnh nhau.

Hơn nữa hai chiếc ghế dài đó được làm theo kiểu một chiếc thiếu tay vịn bên phải, một chiếc thiếu tay vịn bên trái, dán vào nhau, vừa vặn thành một cặp, giữa không có khoảng cách.

“Thằng nhóc thối tha, lại rất biết hưởng thụ cuộc sống.”