Chương 103: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truy Viễn hơi dựa người vào ghế mây, một tay đặt sau gáy, trong lòng cảm thán:

Tác giả cuốn sách này, thật đúng là một người thú vị.

Về phần mấy lời tác giả nói cuối cùng, Lý Truy Viễn có thể hiểu được, người bình thường chưa từng thấy người chết ngửa thì chỉ coi là chuyện xưa quỷ quái, mà nếu đã từng thấy… thì chẳng phải là số mệnh không tốt sao.

Lúc này, Lý Truy Viễn cảm giác có một bàn tay mềm mại, luồn vào sau gáy cậu, đan vào ngón tay của cậu, là Tần Ly.

Lý Truy Viễn cười với cô bé, sau đó nhắm mắt lại, định chợp mắt một chút, đợi ăn tối xong, cậu có thể xuống tầng hầm tìm sách mới rồi.

Ừm, xem ra gối đầu bằng tay người khác, dễ chịu hơn.

Tần Ly nhìn chăm chú vào cậu bé đang nhắm mắt trước mặt mình, từ mái tóc, đến trán, đến mắt, đến mũi, đến miệng, sau đó cô lại thu hồi tầm nhìn, bắt đầu đếm từng sợi lông mi của cậu.

Đến giờ ăn tối, ông Sơn nói ngày mai ông ấy sẽ bảo Nhuận Sinh đẩy ông ấy đến bệnh viện huyện làm bộ răng giả rồi đẩy ông ấy về nhà, đợi vài ngày nữa sẽ bảo Nhuận Sinh đến nhà Lý Tam Giang.

Chờ đến lúc có việc làm, ông ấy sẽ nhờ người gọi Nhuận Sinh về để vớt thi.

Lý Tam Giang tức giận đập đũa xuống bàn, mắng:

“Thì ra là cậu nuôi con ngựa nhà cậu ở nhà tôi, lúc nào cần thì cậu lại dẫn đi, dùng xong lại thả ở nhà tôi ăn cỏ khô?”

Nếu chỉ ăn cỏ khô bình thường thì cũng thôi đi, nhưng thằng nhóc này một mình nó lại ăn nhiều hơn tất cả mọi người ở đây nữa!

Trước đây Đình Hầu nấu cơm, gạo chỉ có một nồi cạn, còn từ khi thằng nhóc này ở đây thì đã phải nấu riêng cho nó cả một nồi.

Ông Sơn mút lấy ống thuốc lào, liếc nhìn Lý Truy Viễn đang ngồi ăn cơm cùng với cô bé xinh đẹp trên bàn nhỏ, cười nói: “Tôi nói này Tam Giang Hầu à, ông tuổi này rồi, cũng phải có người kế nghiệp chứ, ông không hy vọng vào Nhuận Sinh Hầu, chẳng lẽ lại hy vọng vào thằng nhỏ này?”

“Cậu nói bậy!”

“Hắc, tôi có nói bậy hay không, ông nghe tôi nói trước, tôi biết, ông tìm ông nội của thằng bé này để nuôi dưỡng ông, đưa ông đi đoạn cuối, tôi tin rằng mắt nhìn người của Tam Giang Hầu ông sẽ không sai nhưng ông cả đời sống sung sướng quen rồi, chẳng lẽ lại muốn lúc già nằm trên giường mà còn phải chịu khổ, hoặc là bắt đầu bán tài sản?

Nếu tài sản bán hết mà ông chưa chết thì sao, ngày ngày uống cháo ăn rau à?

Đúng rồi, sHán Hầu có ăn thì ông cũng không thiếu nửa phần nhưng ông nhìn Hán Hầu xem bây giờ sống ra sao. Muốn lúc già vẫn sống sung sướng thoải mái, không chỉ cần có người tận tâm ở bên chăm sóc mà còn phải…”

Ông Sơn vuốt ve hai ngón tay trước mặt Lý Tam Giang,

“Còn phải có thu nhập, Nhuận Sinh Hầu chỉ là ăn nhiều thôi nhưng vớt thi thì rất giỏi, thằng bé này, giỏi giang hơn tôi nhiều. Hơn nữa, Tam Giang Hầu ông không thiếu chút gạo ấy, ông cứ cho nó ít rau ít thịt thôi, gạo thì bao nhiêu cũng được!”

“Còn nhang nữa chi?”

Lúc này, dì Lưu bưng súp lên, cười nói: “Tôi sẽ tự làm nhang, không chỉ đủ cho nó ăn mà chúng ta còn có thêm một nghề nhỏ nữa.”

“Ừm…” Lý Tam Giang xoa xoa mũi, bỗng nhiên cảm thấy cái này cũng khá hay nhưng ông lại hỏi ông Sơn: “Nhuận Sinh Hầu cho tôi rồi thì cậu dưỡng già thế nào? Chẳng lẽ lại muốn sau này chạy đến nhà tôi để bám lấy tôi?”

“Ông yên tâm, tôi chết không được tử tế đâu.”

“Cậu nói cái gì vậy.”

“Lời thật lòng đấy, tôi đã nhìn thấu rồi, tôi không có số mệnh tốt như ông, có thể nằm trên giường rồi chết đi một cách thanh thản.”

“Cậu lảm nhảm cái gì vậy, giờ cậu cứ bảo Nhuận Sinh Hầu làm gãy chân cậu đi, không phải là cậu sẽ nằm trên giường, tiến đến cái chết thanh thản à?”

Ông Sơn: "..."

Sau một hồi cãi vã đùn đẩy, việc này liền xem như bị chấp nhận.

Lý Truy Viễn rất vui nhìn Nhuận Sinh đang chảy nước miếng, chờ nhang nến cháy hết, thật tốt quá, chỉ cần Nhuận Sinh ở đây thì việc cậu học tập đọc sách sẽ có thêm một kênh thực hành rồi.

Sau bữa ăn, Lý Truy Viễn đưa Tần Ly về phòng Đông rồi đến tủ ngăn kéo, lấy đèn pin ra lắp pin mới vào.

Phong tục ở nông thôn thường là đèn pin dùng xong phải tháo pin, để tránh hao pin.

Lý Truy Viễn hiện tại cũng không định nhờ ông cố thay bóng đèn ở tầng hầm, cậu cảm thấy cầm đèn pin đi xuống sẽ có cảm giác như đi tìm kho báu hơn.

Theo ánh sáng đèn pin, cậu đến chiếc rương đã mở lần đầu tiên, trong này còn khá nhiều sách, cậu định sẽ thanh lý từng chiếc rương một.

Đèn pin để bên trái, tay phải thì lần mò vào trong, như kiểu cầm vé số, sờ sờ, cuối cùng, Lý Truy Viễn đã sờ được hai chồng sách.

Hai chồng sách rất dày, hơn nữa có bìa cứng, giống như phần bìa xếp gọn gàng tất cả các quyển của một bộ sách lại với nhau.

Lấy hai chồng sách ra, đặt xuống đất.

Mỗi bộ đều có tám quyển, mỗi quyển không quá dày, bìa bọc sách không có chữ, Lý Truy Viễn lấy mỗi bộ một quyển ra, phát hiện trên bìa mỗi quyển sách cũng không có chữ, chỉ có thể mở ra xem nội dung trước thôi.