Chương 102: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Bình thường cô bé rất ít khi ra ngoài chơi trong thôn, nhà Lý Tam Giang cũng là nơi dân thôn ít lui tới nếu không có việc, còn Tần Ly thì căn bản không bước chân ra khỏi cửa nên trước đây Thúy Thúy chỉ nghe bà nội mình nhắc đến một lần, nói là nhà ông Tam Giang có một gia đình người làm thuê dài hạn, gồm mẹ già và con gái.

Hôm nay, cũng là lần đầu tiên Thúy Thúy được gặp Tần Ly.

"Thúy Thúy, em đến rồi à."Lý Truy Viễn đứng dậy, chào Thúy Thúy.

Tần Ly cũng nghiêng người sang, cô bé không nhìn Thúy Thúy mà tiếp tục nhìn Lý Truy Viễn.

Lúc Thúy Thúy nhìn thấy mặt cô gái, cô nhóc liền che miệng nhưng vẫn trực tiếp thốt lên:

“Wow, đẹp quá, xinh quá!”

Trước đây chỉ cảm thấy quần áo đẹp, giống như kiểu trong ti vi mới từng thấy, bây giờ nhìn thấy người thật rồi, quả thật là xinh đẹp.

Nhưng cho dù nghe thấy lời khen ngợi của Thúy Thúy, Tần Ly vẫn không nhìn cô nhóc, bởi vì Thúy Thúy chỉ là mệnh cứng, lại không bẩn.

Lý Truy Viễn đi đến trước mặt Thúy Thúy, giới thiệu: “Thúy Thúy, đây là Tần Ly, cháu gái của bà nội Liễu.”

“Chào chị, em tên là Thúy Thúy, Lý Thúy Thúy.”

Tần Ly đi theo Lý Truy Viễn, nhìn thấy Thúy Thúy chủ động đến gần mình, lông mi của cô bắt đầu rung động.

Lý Truy Viễn nắm lấy tay cô bé, cô bé yên lặng nhưng vẫn không phản ứng gì với sự nhiệt tình của Thúy Thúy.

Thúy Thúy có chút bối rối.

“Thúy Thúy, A Ly là người nhút nhát, cô ấy không phải cố ý với em đâu, cô ấy đối với tất cả mọi người đều như vậy.”

“Thật sao!”

Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Thúy Thúy, nghe nói A Ly không ghét mình mà là ghét tất cả mọi người, cô nhóc liền cảm thấy rất vui.

Dù sao, mấy người khác trong thôn chỉ là ghét mình, còn A Ly là xem mình và mấy người khác là như nhau!

Lý Truy Viễn tạm thời cất sách, lấy đồ ăn vặt ra để mọi người cùng trò chuyện.

Thực ra, chính là Lý Truy Viễn và Thúy Thúy trò chuyện còn Tần Ly thì không nói chuyện.

Hơn nữa vì Thúy Thúy ở bên cạnh nên Lý Truy Viễn phải nắm tay Tần Ly, nếu không cô bé có thể sẽ nổi điên.

Thúy Thúy vừa ăn vừa để ánh mắt đảo qua đảo lại trên người anh Viễn Hầu và chị A Ly, chủ yếu là nhìn chị A Ly, vì cô ấy thật sự quá đẹp.

Còn mấy tâm tư khác, cô nhóc không có, thậm chí cô nhóc còn không có kiểu chiếm hữu giữa bạn bè, kiểu như cậu phải chơi với tớ, không được chơi với cô ấy, v.v., căn bản đều không có trong suy nghĩ của Thúy Thúy.

Cô nhóc rất vui, hôm nay được quen biết một người bạn khác, đặc biệt là lúc nghe anh Viễn Hầu giới thiệu Tần Ly luôn ở một mình trong quá khứ, không có bạn bè, cô nhóc liền rất đau lòng khổ sở, cô nhóc cảm thấy chị gái xinh đẹp này còn khổ hơn mình nhiều.

Rất nhanh, dưới lầu truyền đến tiếng gọi của Lý Cúc Hương, bọn họ phải về nhà rồi.

“Anh Viễn Hầu tạm biệt, chị A Ly tạm biệt, hai ngày nữa em sẽ đến chơi với hai người.”

Lý Truy Viễn vẫy tay với Thúy Thúy, sau đó cũng cầm lấy tay của A Ly, vẫy vẫy.

Cậu có thể cảm nhận được sự phản kháng nhẹ nhàng từ A Ly.

Sau lúc Thúy Thúy rời đi, Lý Truy Viễn cúi đầu nhìn Tần Ly đang đứng trước mặt, nói:

“Anh biết em đã thích nghi với bóng tối tự cô lập ấy nhưng anh vẫn khuyên em có thể thử bước ra ngoài, cảm nhận thế giới bên ngoài, trải nghiệm rồi mới quyết định có nên quay lại hay không.”

Tần Ly không nói gì, chỉ nhìn Lý Truy Viễn chăm chú.

Sau mấy lần bị cảm giác khó hiểu kia ập đến gần đây, Lý Truy Viễn càng cảm thấy, hiện tại của A Ly, rất có thể sẽ là tương lai của mình.

Không, nhìn bộ dạng của mẹ bây giờ, tương lai của mình sẽ còn nghiêm trọng hơn A Ly.

Tiếp theo, chính là khoảng thời gian yên tĩnh đọc sách.

Lấy vốn liếng đọc sách trước đó, cộng thêm hai lần trải nghiệm thực tế chứng kiến người chết ngửa, giờ đây, lúc Lý Truy Viễn đọc lại “Giang Hồ Chí Quái Lục”, tốc độ đọc của cậu hoàn toàn như kiểu lật xem tranh truyện tranh.

Mỗi bài viết, mỗi trang, ánh mắt tinh tường của cậu đều bắt lấy từ khóa, điểm đặc biệt để hình thành nhận thức rồi nhanh chóng lật sang trang khác.

Có được vật tham chiếu so sánh thích hợp, mấy trường hợp chết ngửa khác chỉ là thêm bớt dựa trên cơ sở đó.

Lý Truy Viễn đã tìm lại được cảm giác lúc xưa khi lật xem sách giáo khoa mới phát hành.

Một quyển lật xong rồi lại đổi sang quyển khác.

Cuối cùng, trước lúc dì Lưu gọi ăn tối, Lý Truy Viễn đã lật xong quyển thứ 42 của “Giang Hồ Chí Quái Lục”.

Ở góc dưới bên phải trang cuối cùng của quyển cuối cùng, có ghi vài dòng chữ nhỏ:

【Cuốn sách này là do ta du ngoạn thiên địa, đi khắp sông hồ ao đầm mà thu thập được. Người phàm tục đọc chỉ coi là chuyện chí quái tiếu đàm, lấy thêm tiền nước nôi; nếu thật sự thưởng thức đến mức say sưa ngon lành thì thật sự là số phận nhiều thăng trầm.

Chỉ có thể, chúc huynh đài may mắn.

——Ngụy Chính Đạo.】