Chương 101: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Liễu Ngọc Mai giúp cháu gái đắp chăn, bản thân thì đi đến phòng giữa, mở cửa, Tần Lực đang đứng ở cửa.

Sau khi vào trong, Tần Lực nhỏ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, Liễu Ngọc Mai gật đầu, Tần Lực cũng liền rời đi.

“Hazzz…”

Liễu Ngọc Mai nghiêng người nhìn về phía nơi đặt bài vị, bà vốn có thói quen trò chuyện với bài vị mỗi ngày nhưng hôm nay mới chuẩn bị tâm trạng tốt thì bị một mùi hôi làm gián đoạn.

Là quả trứng vịt bị vỡ đặt trên bàn thờ, thời tiết này… đã bắt đầu hôi rồi.

Lý Truy Viễn tắm xong, ông cố và mấy người khác vẫn chưa về, cậu liền tự mình vào phòng ngủ nằm trên giường.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, gần như đã đến trưa.

Cậu nhìn về phía chiếc ghế trong phòng ngủ nhưng không thấy bóng dáng đó đâu, trong lòng có chút thất lạc

Không biết, hôm nay cô ấy mặc gì nhỉ.

Đứng dạy, cầm lấy chậu nước, đẩy cửa ra, cũng không thấy cô bé đứng ở cửa, mà trên chiếc ghế dựa góc đông bắc cũng không thấy bóng dáng của cô bé.

Lý Truy Viễn đi ra một bên ban công, nhìn xuống.

Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy áo dài ngang ngực, áo màu đỏ, váy màu vàng nhạt, tóc buông xõa trên vai, so với cách ăn mặc ngày thường thì càng thêm phần hoạt bát tinh nghịch.

Cô bé vẫn ngồi trong khung cửa, đôi giày thêu đặt lên bệ cửa.

Chợt cô bé như cảm nhận được điều gì đó, liền ngẩng đầu, nhìn lên lầu hai.

“Ổn định, A Ly!”

Tần Ly đứng dậy, đi vào nhà.

Để lại Liễu Ngọc Mai ở phía sau che đầu thở dài.

Tần Ly lên lầu hai, đến trước mặt Lý Truy Viễn, đôi mắt nhìn thẳng cậu.

“Tối qua anh về muộn nên ngủ quên mất.”

Sau khi giải thích một câu, Lý Truy Viễn bắt đầu rửa mặt, sau đó nắm tay Tần Ly đi xuống lầu, đã đến giờ ăn rồi, cậu đói bụng.

Bên dưới rất náo nhiệt, Lý Tam Giang, ông Sơn và Lưu Kim Hà đã ngồi đối diện một đĩa lạc một bát cá đông bắt đầu uống rượu.

Lưu Kim Hà và ông Sơn đã băng bó xử lý vết thương trên người, trên mặt cũng đắp thuốc cao..

Bọn họ không đến phòng khám, làm nghề này, bọn họ hiếm lúc đến phòng khám, đặc biệt là Lưu Kim Hà, rất nhiều người còn đến tìm bà để “chữa bệnh” mà.

Có điều, Lưu Kim Hà luôn có chừng mực, biết mình nặng nhẹ bao nhiêu, mỗi lần cho người ta uống nước bùa mình pha bằng nước sôi, đường và vừng đen, thì đều yêu cầu gia đình đưa bệnh nhân đến bệnh viện để tiếp tục khám hoặc tiếp tục uống thuốc, nói rõ đây chỉ là phương pháp bổ trợ của mình.

Lý Truy Viễn biết, người bôi thuốc cho họ, chắc chắn là dì Lưu, lần trước dì Lưu bôi thuốc cho ông cố, tay nghề rất tốt.

“Anh Nhuận Sinh đâu rồi?”

“Nhuận Sinh à.” Ông Sơn ợ một cái, vừa định nói, thì nhìn thấy Nhuận Sinh và chú Tần đã cùng nhau từ đồng ruộng trở về.

Nhuận Sinh, đi cày ruộng.

Nhìn thấy Nhuận Sinh gánh cuốc, chân trần, người đầy mồ hôi, Lý Truy Viễn đột nhiên cảm thấy mình giống như là một người ăn bám vậy, dù thực sự là vậy.

“Ăn cơm rồi, ăn cơm rồi!”

Dì Lưu gọi mọi người ăn cơm.

Liễu Ngọc Mai một bàn, Lý Tam Giang một bàn, Lý Truy Viễn và Tần Ly ngồi bàn nhỏ, và… Nhuận Sinh lại ngồi riêng một bàn.

Bàn đó nằm ở góc khuất nhất, trước mặt là một bát cơm to, trong bát đựng thức ăn lấy từ bàn lớn, trên đó cắm một cây nhang to bằng cánh tay.

Nhuận Sinh cười rất mãn nguyện, không biết là vui vì thức ăn hay vui vì nhang, hoặc là, trong mắt cậu bé không có gì khác biệt cả.

Cho nên, không phải mọi người cô lập cậu bé, mà là nén nhang đó ở gần một chút thôi cũng sẽ xông vào mắt mũi, căn bản là không thể ăn cơm.

Lý Tam Giang còn đùa với ông Sơn:

“Hé hé, nhìn xem, lượng cơm Nhuận Sinh Hầu ăn càng ngày càng nhiều, sau này ăn cơm, không phải sẽ đốt thẳng một tháp hương luôn à!”

Ông Sơn hừ hừ hai tiếng, cúi đầu ăn cháo.

Bây giờ ông ấy không muốn ăn loãng, nhưng muốn ăn đặc cũng không được, vì răng đã rụng hết rồi còn đâu.

Sau lúc ăn xong, Lý Truy Viễn dẫn Tần Ly về lầu hai, đến chỗ cũ đọc sách.

Lúc này, có một chiếc xe ba bánh chạy lên sân, người lái xe là Lý Cúc Hương, phía sau ngồi chính là Thúy Thúy.

“Mẹ.”

“Bà.”

Mẹ con bọn họ vừa vào đã chạy đến trước mặt Lưu Kim Hà, nhìn thấy Lưu Kim Hà như vậy, cả hai đều rất ân cần lo âu.

Xem ra Lưu Kim Hà sáng nay về đến đây thì đã chữa trị vết thương rồi ngủ một giấc rồi, sợ gia đình lo lắng nên không về nhà trước.

“Mẹ không sao rồi, không sao rồi. Bà vẫn khỏe, khóc cái gì, không khóc.”

Lưu Kim Hà an ủi con gái và cháu gái của mình.

Thúy Thúy lau nước mắt, không khóc nữa nhưng ánh mắt lại đảo qua đảo lại.

“Đi tìm anh Viễn Hầu chơi đi, cậu bé ở trên đấy.” Lưu Kim Hà chỉ lên trên.

“Vâng ạ.”

“Đừng chơi lâu, chúng ta sẽ đưa bà về nhà ngay đấy, mấy ngày nữa con lại đến tìm tiểu Viễn Hầu chơi riêng.”

“Vâng ạ, mẹ.”

Thúy Thúy đi lên cầu thang, lên lầu hai, vừa ra ban công liền nhìn thấy anh Viễn Hầu và một cô gái mặc quần áo rất đẹp đang ngồi đọc sách.