Đèn pin vừa chiếu vào, Lý Truy Viễn liền sững sờ.
Là chữ viết tay, hơn nữa còn rất đẹp, là kiểu chữ nhỏ nhưng vấn đề là, chữ này quá nhỏ, như chân kiến, hơn nữa hai mặt đều dày đặc…
Cho nên, mặc dù sách không dày nhưng nội dung của sách, lại dày đặc khủng khiếp.
Muốn đọc quyển sách này, chắc là mình phải tìm kính lúp rồi.
Lật xem bộ sách kia, hóa ra cũng là chữ nhỏ như nhau.
Hai bộ này, chẳng lẽ cùng một tác giả?
Lý Truy Viễn cầm đèn pin tìm kiếm kỹ một lúc, cuối cùng, ở mặt trong của hai chiếc bìa, tìm được hai mảnh giấy dán màu trắng, trên đó có ghi tên của hai bộ sách này, theo thứ tự là:
“Âm Dương Tướng Học Tinh Giải”, “Mệnh Cách Thôi Diễn Luận”.
Một cái là xem tướng, một cái là xem bói.
Lý Truy Viễn nhẹ nhàng vỗ vào đèn pin, ánh sáng không ngừng chiếu qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang suy tư của cậu.
“Ừm… có vẻ không có ích gì?”
Trải qua hai lần sự kiện chết ngửa, lại vừa đọc xong “Giang Hồ Chí Quái Lục”, Lý Truy Viễn vốn mong đợi sắp tới sẽ không ngừng tiếp tục học hỏi về phương diện chết ngửa nữa.
Giống như sau khi học xong khái niệm thì tiếp theo là cần tự mình tìm hiểu một số công thức, rồi lại xem thử bản thân có thể tìm cơ hội áp dụng công thức để giải bài toán hay không.
Nhưng lúc cầm hai cuốn sách này lên, cảm giác như mới học được một chút về một môn học giờ lại bắt đầu hai bài học mới rồi.
Quay đầu nhìn chiếc rương, đang phân vân có nên cất hai bộ sách này vào để lấy lại lần mò tiếp không, nhưng trong đầu lại hiện lên lời của ông cố tối hôm đó nói với mình:
“Tiểu Viễn Hầu, không thể ôm đồm, phải nắm vững từ cơ bản trước đã.”
Lý Truy Viễn lắc đầu, thôi vậy, đã cầm ra thì xem thôi. Xem xong, biết đâu lần sau có thể xem tướng số cho mấy người chết ngửa nhỉ?
Nhưng sự an ủi bản thân này thực sự quả là khó mà cân nhắc được.
Là xem tướng số cho mấy người chết ngửa bị ngâm thành thịt đông sao?
Hay là xem tướng số cho Tiểu Hoàng Oanh và lão bà mặt mèo, nói với họ, mệnh của các ngươi không tốt, sẽ chết bất đắc kỳ tử à?
Mang tâm trạng phức tạp bất đắc dĩ, Lý Truy Viễn ôm hai bộ sách rời khỏi tầng hầm đi lên tầng hai, phía dưới chợt truyền đến tiếng của Liễu Ngọc Mai:
“Tiểu Viễn à, xuống giúp bà ư pha trà.”
Lý Truy Viễn cúi đầu nhìn xuống, trước cửa phòng Đông treo một bóng đèn, dưới bóng đèn Liễu Ngọc Mai ngồi đó, bên cạnh đặt một bộ đồ pha trà cùng với một bàn cờ vây.
“Được rồi, bà Liễu.”
Lý Truy Viễn đáp một tiếng, đặt sách vào bàn học trong phòng ngủ của mình, lại dùng khăn lau sạch bụi bẩn trên người rồi chạy xuống lầu.
Cho dù Liễu Ngọc Mai không gọi cậu thì cậu cũng sẽ tìm một khoảng thời gian riêng để nói chuyện với Liễu Ngọc Mai về việc chú Tần dạy cậu luyện công.
Đặc biệt là sau khi cầm được hai bộ sách này, ý định luyện võ càng trở nên cấp thiết hơn, vì sách vở lệch khỏi chủ đề, cậu chỉ có thể lựa chọn bồi dưỡng kiến thức ở ngoài để đuổi kịp tiến độ.
“Bà ơi, uống trà ạ.”
“Ừ.”
Sau khi pha trà, Lý Truy Viễn ngồi đối diện Liễu Ngọc Mai, cậu không vội nói chuyện của mình mà đợi Liễu Ngọc Mai mở lời trước rồi mình sẽ thuận thế đưa ra điều kiện.
Dù sao thì ai lại rảnh rỗi đến mức tối muộn trước lúc đi còn ngủ đặc biệt pha trà để uống chứ?
Có điều, Liễu Ngọc Mai vừa định mở lời thì cửa phòng Đông từ bên trong bị mở ra, Tần Ly đứng ở cửa, cô bé mặc một bộ váy ngủ bằng lụa trắng, dưới ánh đèn lại phát ra ánh sáng lấp lánh.
“A Ly à, con về phòng nghỉ ngơi đi, bà nội và Tiểu Viễn có chút chuyện muốn nói.”
Tần Ly không nhúc nhích.
Liễu Ngọc Mai chỉ có thể nháy mắt với Lý Truy Viễn.
Lý Truy Viễn nhìn Tần Ly: “A Ly, em đi ngủ đi, mai anh sẽ dậy sớm đọc sách.”
Tần Ly quay người, đóng cửa lại.
Liễu Ngọc Mai thở dài, hai đứa bây giờ vẫn còn là trẻ con, không có gì đáng ngại nhưng nếu đến lúc hai đứa trưởng thành, nếu cháu gái mình vẫn thân thiết với cậu bé này, nghe lời cậu bé như vậy, thì thật là đau đầu đây.
Có điều, hiện tại có một vấn đề đau đầu hơn cần phải giải quyết ngay.
“Tiểu Viễn à, ngày mai con đến phòng này để bái bài vị gia tiên nhà bà nhé.”
“Hả?”
“Cứ coi như là đi thăm viếng.”
“Vâng, bà.”
Cái này cứ như là đi thăm bạn bè, gặp mặt người lớn tuổi trong nhà bạn, nếu người lớn tuổi đó đã trở thành gia tiên trong nhà thì cũng phải bái một cái.
“Tiện thể nói với A Ly, dọn mấy cái khăn tắm bẩn và trứng vịt thối đi.”
“Khăn tắm?”
Lý Truy Viễn đột nhiên nhớ ra, khó trách mấy ngày nay mỗi tối cậu đều phải tìm một cái khăn tắm mới giặt phơi, cậu còn thắc mắc khăn tắm bẩn đi đâu rồi, hóa ra đều bị A Ly lấy đi.
Nhưng trứng vịt thối là sao?