Chương 9: Giả heo ăn thịt hổ (2)

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

  1. Giả heo ăn thịt hổ (2)

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Vân Sinh lại chớp chớp mắt to, một giọt nước mắt liền rơi trên má. Lại còn mang theo giọng mũi đáng thương vô cùng, thút tha thút thít nức nở hỏi,

“Ngươi là ai?”

Lúc này, nam hài tử đã sớm mất đi cảnh giác, cũng quên mất lời vừa rồi chính mình mở miệng nói ra. Nghe Vân Sinh nói hỏi, nam hài tử trong mắt hiện lên mờ mịt một tia cô đơn,

“Ta là Vô Ưu, ngươi là ai?”

Vân Sinh vẫn chưa trả lời hắn, nàng quay đầu lại nhìn nhìn Hành Tâm cùng kia bạch y nam tử đang ở cùng một chỗ,

“Ngươi là cùng những người đó, cùng nhau tới?”

Nam hài tử cũng nhìn theo ánh mắt Vân Sinh rồi sau đó hơi gật đầu, phát ra một tiếng, “Ân.”

Vào lúc này, Vân Sinh bỗng nhiên nghe được Hành Tâm cao giọng nói, “Nói không được liền không được, không cần nhiều lời.”

Thanh âm cực lớn, Vân Sinh nơi chỗ nghe được rành mạch. Vân Sinh nhìn nhìn Hành Tâm, chỉ thấy hắn lúc này đứng lên, dường như xoay người muốn rời đi.

Nhưng lại thấy bạch y nam tử kia một phen ấn một phát trên vai Hành Tâm. Hành Tâm lập tức dường như có chút không thể động đậy.

“Các ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Vân Sinh ngữ thanh mềm mại, quay đầu hỏi nam hài tử tự xưng là Vô Ưu kia.

Nam hài tử lại chưa trả lời, mà là thuận tay xoa xoa hai búi tóc của Vân Sinh, “Ngươi còn nhỏ, sẽ không hiểu.”

Vân Sinh luôn không muốn cùng người khác tiếp xúc quá gần gũi, càng chớ nói bị người tùy ý đụng vào. Kiếp trước dưỡng thành thói quen nên theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.

Vân Sinh cân nhắc kĩ lưỡng, vô luận như thế nào, Hành Tâm lão đạo kia tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà đem chính mình đưa tới ngọn núi này, nhưng rốt cuộc cũng không giống như là người xấu, mà tên này nhất định là khách ngoại lai, nhìn không ra là chính hay tà.

Cân nhắc xong, Vân Sinh đột nhiên nhấc chân tung một đá vào chỗ ở giữa hai chân của Vô Ưu.

Vân Sinh từ khi lên đường chưa bao giờ gián đoạn quá trình rèn luyện tiểu thân thể của chính mình. Vô Ưu lại không hề phòng bị, bị Vân Sinh này cong chân đá, lập tức quỳ gối ở trên mặt đất.

Nói thì chậm, hành động thì nhanh. Chỉ thấy Vân Sinh không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao găm.

Vô Ưu chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn đến tiểu nữ hài mới vừa rồi còn chớp mắt to, ngữ thanh nhu nhu mềm mài, giờ đây gương mặt hoàn toàn vô cảm, trong tay nắm một cây dao đặt ngay trên cổ của mình.

Vô Ưu chớp mắt, lại bỗng nhiên “Vèo” một tiếng bật cười,

“Cha mẹ ngươi đã bao giờ dạy ngươi, nữ hài tử gia không thể giơ đao múa kiếm, bằng không tương lai sẽ không thể gả cho người khác?”

Nói xong, Vô Ưu liền muốn lấy đi con dao kia. Lại nghe đến tiếng nói vẫn mềm mại như cũ, nhưng lại thêm phần thanh thanh đạm đạm mang theo lạnh lẽo,

“Con dao này chém sắt như chém bùn, nếu ngươi còn lộn xộn, ta tay mà run lên liền sẽ cắt đứt yết hầu của ngươi.”

Vô Ưu vừa nâng tay nên một nửa thì dừng lại, lại nghe bên tai một tiếng cười khẽ,

“Nếu không, ngươi thử xem?”

Không biết vì sao, Vô Ưu cảm giác được nữ hài tử kia ngôn ngữ bên trong, tuy là mềm mềm mại mại, nhưng lại lộ ra một cỗ tàn nhẫn kèm lạnh lẽo.

Vô Ưu buông tay xuống, bởi vì hắn thực sự có cảm giác rằng chỉ cần lộn xộn, tiểu nữ oa nhìn có vẻ vô hại này thật sự sẽ một đao cắt đứt cổ của hắn.

Hắn nắm chặt hai quyền, bàn tay hiện gân xanh. Vào lúc này, hắn không khỏi nhớ tới lời sư phó nói, “Bất luận vào thời điểm nào đều không thể khinh địch.”

Nhưng nghĩ lại, ở chốn hoang sơn dã lĩnh này, dù chỉ là một tiểu nữ hài hai ba tuổi nhất định cũng sẽ có chút năng lực.