Vân Sinh cầm dao trong tay, mảy may bất động đặt trên cổ của Vô Ưu, trong mắt lại đang quan sát đến tình huống của Hành Tâm lão đọa phía bên kia.
Nàng sở dĩ bắt lấy tiểu nam hài này sớm một bước đơn giản là vì thấy nam hài tử này quần áo đẹp đẽ quý giá, tuy tuổi không lớn, nhưng có thể nhìn ra một thân quý khí.
Đi theo Hành Tâm lão đạo hiển nhiên không thể không địch lại vài tên ngoại lai thân phận không rõ ràng này.
Nếu đến lúc nào đó tình trạng bất kham cũng có thể dùng tiểu nam hài này đem ra trợ giúp Hành Tâm.
Vô Ưu bất động, Vân Sinh cũng không động, lặng yên nhìn Hành Tâm cùng Bạch y nhân đằng kia đang thấp giọng nói chuyện vài câu.
Lúc lâu sau, Vân Sinh quay sang Vô Ưu nói,
“Ngươi đừng sợ, ta đối với tiểu hài tử như ngươi không có hứng thú, chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy là được.”
Bị một tiểu nữ hài hai ba tuổi cầm dao kề lên cổ một lúc lâu, Vô Ưu vốn đã tức một bụng, bây giờ nghe Vân Sinh nói câu này càng giận sôi máu hơn,
“Hừ! Ngươi nói ai là tiểu hài tử?”
Nghe được ngữ thanh căm giận của Vô Ưu, Vân Sinh nhìn nhìn hắn, bất đắc dĩ cười rồi lại không nói gì nữa.
Lúc này ở bên kia, bạch y nam tử buông vai Hành Tâm ra. Thấy Hnahf Tâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó hai người cùng bước đến nhà trúc.
Điểm này Vân Sinh lại có chút không rõ. Vừa rồi hai bên còn một bộ muốn động thủ, bây giờ như thế nào đã thay đổi thành bạn hữu rồi?
Nghi hoặc hồi lâu, lại nghe tiếng Hành Tâm kêu, “Tiểu nha đầu, mau ra đây.”
“…” Vân Sinh thực rõ ràng a, nàng chính là tiểu nha đầu đang được gọi kia.
Hành Tâm không nghe thấy tiếng Vân Sinh trả lời, quay sang nhìn Bạch y nhân, sau đó hai người cùng bước nhanh hướng về phía nhà trúc.
Bước vài bước đến gần vừa vặn gặp được một màn này.
Nam hài tử một thân hoa phục đang quỳ một gối xuống đất, tiểu nữ hài hai ba tuổi búi hai chùm tóc, quần áo màu đỏ, trong tay cầm một con dao đặt trên cổ nam hài tử kia.
Tất cả đều ngẩn người.
Vân Sinh nhìn thấy tình huống trước mắt đã rõ ràng rằng nãy giờ mình toàn làm điều thừa thãi, lập tức có chút ngượng ngùng, thu hồi lại dao.
Quay sang nhìn vẻ mặt không vui của Vô Ưu, Vân Sinh ngượng ngùng cười cười.
Sau lại, lúc cùng Hành Tâm đến chùa Lăng Vân Phong, Vân Sinh mới được biết Bạch y nam tử kia chính là sư phó của Vô Ưu, gọi là Uyên Thủy.
Hành Tâm nói rằng hai thầy trò kia cũng sẽ lưu lại chùa Lăng Vân Phong một đoạn.
Đối với việc Vân Sinh ra tay chế trụ Vô Ưu, Hành Tâm cũng chỉ lừa gạt nói rằng Vân Sinh này là để tử quan môn, từ nhỏ đã được hắn truyền thụ tuyệt thế võ công.
Mà chính hắn cũng không truy vấn Vân Sinh vì sao chỉ là một tiểu nữ hài hai, ba tuổi mà có thể hành động như thế. Vân Sinh rõ ràng nhìn thấy trong mắt Uyên Thủy hàm chứa ý cười.
Ở Lăng Vân Phong, Vân Sinh lúc đầu cho rằng nơi này sẽ cực kỳ nhàm chán. Thế nhưng qua một thời gian cũng dần lưu lại đây nhiều thói quen.
Hành Tâm cũng không bao giờ truy hỏi Vân Sinh rốt cuộc là ai, cũng không bắt Vân Sinh phải làm gì. Giống như chỉ cần bản thân Vân Sinh ở lại trên núi này là đủ.
Thế nhưng cuộc sống của Vô Ưu cùng sư phó Uyên Thủy lại hoàn oàn tương phản.
Mỗi ngày trời chưa sáng liền có thể thấy Vô Ưu một thân áo đơn giản luyện kiếm trong rừng trúc. Uyên Thủy lúc này luôn bày ra vẻ thích ý, ở bên cạnh ngẫu nhiên chỉ điểm.
Đối với thân phận của Vô Ưu cùng Uyên Thủy, Hành Tâm luôn không đề cập tới. Hắn chỉ nói thầy trò hai người bất quá là ở nhờ tại đây một đoạn mà thôi.
Mà một đoạn này, trong nháy mắt đã trở thành mấy cái xuân thu.