Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
8. Giả heo ăn thịt hổ (1)
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Hành Tâm bước ra nhà trúc, Vân Sinh ở sau lưng liền bò ra khỏi thùng. Phòng trúc có cửa sổ rộng mở, có thể nhìn rõ ràng rừng trúc ở phía đối diện, cón có thể thấy đám hắc y nhân đang đi qua đi lại.
Không bao lâu sau, chỉ thấy ở trong đám hắc y nhân bỗng nhiên có thêm một người. Người này là nam tử, mặc áo bó dài tay màu bạch nguyệt.
Nam tử không cần quá sức, tóc dài tùy ý rối tung ở phía sau, hành tẩu chi gian nhẹ nhàng tựa cơn gió, nhất cử nhất động đều vô cùng nhẹ.
Vân Sinh nhìn chằm chằm bạch y nam tử kia, tìm tòi nghiên cứu. Đồng thời, nam tử dường như cũng thấy được Vân Sinh ở nhà trúc phía xa, bỗng ngoái đầu nhìn lại, mắt phượng híp lại, sau đó ôn nhu cười.
Vân Sinh giật mình, ngẩn người ra.
Không biết người ở trong rừng trúc kia dùng công phu gì, chỉ thấy bạch y nam tử đen chiếc lá trúc thon dài trên tay, tùy ý giương lên trong không gian, liền sau đó đã giải vây được bọn hắc y nhất khỏi trận pháp của rừng trúc.
Vân Sinh âm thầm trừng mắt nhìn bóng dáng của Hành Tâm lão đạo, trong lòng chửi thầm. Trận pháp kia thực sự rất cao minh, vậy mà lại bị người như thế đem lá trúc phiêu phiêu phá trận.
Không biết là vô tình hay cố ý, vừa hay lúc bạch y nam tử kia ra trận cũng là lúc Hành Tâm hướng rừng trúc mà đi.
Nếu là ở kiếp trước, trận đánh này Vân Sinh tất nhiên là không sợ, nhưng hiện nay…
Vân Sinh nâng cánh tay, duỗi cẳng chân…
Vẫn là tuần hoàn 36 kế thì tốt hơn.
Đi là tốt nhất…
Vân Sinh lặng yên rời khỏi chỗ bên ô cửa sổ, hướng cửa mà đi. Xuyên qua khe hở của trúc môn thì nhìn thấy Bạch y nhân đang cùng Hành Tâm không biết đang nói cái gì, Vân Sinh đứng cách quá xa, căn bản không nghe rõ.
Thừa dịp mọi người vẫn chưa nhìn về phía này, Vân Sinh lặng lẽ đẩy ra một khe hở nhỏ, lưu loát đi ra ngoài.
Nhưng ở vùng này, trừ bỏ một mảnh rừng trúc và một căn nhà trúc thì xung quanh toàn là cây cỏ thấp bé, vô cùng trống trải, căn bản không còn chỗ ẩn thân.
Đang lúc Vân Sinh nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một chỗ nấp an toàn, vô tình lui về phía sau một bước lại đụng phải cái gì đó. Xoay người lại nhìn liền ngay lập tức hoảng sợ.
Dù ở nơi này “Nguy cơ tứ phía”, thời điểm đang tìm kiếm chút an toàn, phía sau không hề vang lên một tiếng động vậy mà lại xuất hiện thứ gì đó, tất nhiên ai cũng sẽ có chút kinh hách.
Mặc dù đã từng là sát thủ oai phong một thời, hiện tại rơi vào thế yếu, Vân Sinh cũng không ngoại lệ.
Vân Sinh nhìn trước mắt mình là một nam hài tử khoảng bảy, tám tuổi, so với Vân Sinh hiện nay đúng là lớn hơn một phần, khiến nàng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được cằm của hắn.
Nam hài tử kia một thân huyền sắc Quảng Tụ Trường Sam, thấp mắt nhìn xuống liền tháy một tiểu nữ oa.
“Ngươi ở đây làm gì?” Nam hài tử mở lời, ngữ khí lãnh ngạnh mà chất vấn.
Hiện nay nhìn cũng đủ hiểu thực lực giữa đôi bên không tương xứng, quá mức cách xa, Vân Sinh tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế nàng vẫn chưa trả lời ngay lập tức, mà là chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cái miệng nhỏ bẹp ra, từ trong mắt rơi ra vài giọt nước.
Nam hài tử nhìn thấy nữ oa oa hai ba tuổi này vừa nghe nói xong liền muốn khóc, tay chân tức khắc có chút hoảng loạn, cúi thấp thân mình, đối với Vân Sinh nói,
“Ngươi đừng khóc a, ta còn chưa nói gì cả, cùng lắm không trị tội ngươi là được.”