Chương 45: Muốn giương oai? Ngươi tìm lầm người rồi! (2)
Nhóm dịch: Bàn Tơ Động
Vân Sinh nhìn thẳng vào mắt Vân Song, tiện đà nói tiếp:
“Cho nên, sau này ngày tháng còn dài, ba người chúng ta tuy là biểu tỷ muội, nhưng tính ra so với tỷ muội ruột thịt cũng sẽ không kém cạnh là bao, sau này còn có gặp nhau hàng ngày, như thế càng nên phải chung sống với nhau thật tốt.Biểu tỷ ngươi xem ta nói có đúng không?”
Vân Sinh này một phen đánh tới, cuối cùng lại ôn tồn trấn an.
Vân Song vẫn còn bộ dáng khó chịu, nắm chặt khăn, ánh mắt nhìn qua ý bảo Vân Thu, nhưng vẫn còn có băn khoăn không dám vọng ngôn.
Mà Vân Thu so với Vân Song vẫn là thông minh hơn nhiều, lời trong lời ngoài của Vân Sinh nàng tự nhiên đều nghe ra ý tứ.
Nàng cẩn trọng cân nhắc, nghĩ rằng nếu nàng vì chút chuyện nhỏ này của Vân Song mà bực mình, hôm nay còn đến Bạch gia làm nháo, ngày nào đó nếu Bạch Vân Sinh này thật sự đem chuyện Vân Thu nàng uy hiếp Bạch gia ra nói cho cô công, nếu vậy nàng thực sự ở cố gia sẽ không có chỗ dựa nữa.
Vân Thu cân nhắc lợi hại một hồi, cho rằng đúng là không nên nháo đến nàng ta.
Vân Thu thu lại khuôn mặt lạnh lùng, có chút thiếu tự nhiên mà nở nụ cười, tiện đà nhìn lướt qua lão gia, sau đó nhìn Vân Sinh nói:
“Cữu cữu thật đúng là có phúc khí, sinh được một nữ nhi nhanh mồm dẻo miệng như vậy.”
Khi Vân Thu rời đi rồi, Vân Song liền căm giận trở về nơi ở của nàng ta.
Bạch lão gia nhìn Vân Sinh, hơi hơi gật đầu, vô cùng vui mừng nắm tay Bạch phu nhân, cảm thán nói:
“Phu nhân, Vân Sinh của chúng ta nay đã trưởng thành, còn chúng ta thì già rồi a.”
Từ khi Vân Sinh về tới thành Trường An chưa có ngày nào nàng được nghỉ ngơi trọn vẹn.
Đuổi được Vân Thu đi rồi, Vân Sinh liền nói với Bạch phu nhân và Bạch lão gia rằng mình cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vậy nên xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Sau đó nàng liền trở về tú lâu của chính mình.
Đóng chặt cửa lại, Vân Sinh cởi xiêm y ra, để lộ một bên cánh tay bị thương kia.
Mấy ngày nay vì không muốn bị Bạch phu nhân nhìn ra sơ hở, Vân Sinh liền xem như cánh tay này hoàn toàn không có thương tích gì, vẫn chịu đau mà hoạt động bình thường.
Vì thế nên không biết từ khi nào, miệng vết thương đã bị hở ra, khiến vải bông ở cánh tay sớm đã thấm đầy máu đỏ.
Nàng cắn răng chịu đựng, dùng thủ pháp thuần thục của mình để thay thuốc, sau đó băng bó lại vết thương.
Vân Sinh lập tức nằm sụp xuống trên ghế quý phi ở cạnh cửa sổ.
Cả ngày nay đều phải chu toàn mấy việc vụn vặt với đám người kia, Vân Sinh chỉ cảm thấy một ngày ở đây trôi qua, so với kiếp trước lúc chính mình làm sát thủ, còn muốn mệt mỏi hơn gấp trăm lần.
Vốn dĩ nàng là tiểu thư của một gia đình giàu có, phải được ăn ăn uống uống nhàn nhàn sống qua ngày thật tốt mới đúng.
Nhưng mà chỉ mới qua hai ngày, Vân Sinh lại có chút hoài niệm kiếp trước của mình, tuy có chút nguy hiểm, nhưng có thể làm sát thủ, sống tự do tự tại.
Chạng vạng, Xảo Chi vốn muốn tiến vào mời Vân Sinh đi dùng bữa tối.
Nhưng đi vào liền thấy Vân Sinh đang ngủ vùi ở trên ghế quý phi.
Xảo Chi lo Vân Sinh cảm lạnh, liền nhẹ nhàng đi lấy chăn gấm đắp lên ở trên người nàng.
Chỉ không ngờ Xảo Chi phương vừa đến gần Vân Sinh, chăn gấm trong tay còn chưa đặt lên người nàng.
Chỉ thấy Vân Sinh bỗng nhiên mở ra hai mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Xảo Chi chăm chú.
Xảo Chi đột nhiên nhìn thấy đại tiểu thư nhìn chính mình như vậy, cầm chăn gấm tay đứng bất động giữa không trung.
Mà Vân Sinh bất quá chỉ là nhận thấy được có người đến gần mình nên theo bản năng phản ứng mà thôi, nhưng sau khi thầy được chăn gấm trong tay Xảo Chi, nàng mới thu lại ánh mắt lạnh lẽo, chậm chạp nâng cơ thể mình ngồi dậy:
“Đây là giờ nào rồi?”
Xảo Chi nghe xong Vân Sinh hỏi mới định thần trở lại.
Thấy tiểu thư ở trước mặt vẫn là giống như mọi ngày, khi thì thần sắc nhàn nhạt, khi thì tươi cười ôn nhuận, dường như bộ dáng lạnh lẽo vừa nãy chưa bao giờ tồn tại.
Xảo Chi tưởng chính mình dường như đã nhìn lầm rồi cũng nên:
“Đại tiểu thư, đã tới canh giờ dùng bữa tối rồi, phu nhân kêu nô tỳ tới mời tiểu thư ra sảnh ngoài dùng bữa, nhưng lúc nô tỳ đến thì không ngờ tiểu thư đang ngủ.”