Chương 46: Muốn giương oai? Ngươi tìm lầm người rồi! (3)

Chương 46: Muốn giương oai? Ngươi tìm lầm người rồi! (3)

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Xảo Chi đem chăn gấm thả qua một bên, tiến tới đỡ Vân Sinh đứng dậy nói:

“Đại tiểu thư, ngày hôm nay chắc tiểu thư mệt muốn chết rồi, sớm chút dùng bữa tối rồi đi nghỉ sớm.”

Vân Sinh xuống giường mang giày vào, thấy Xảo Chi nói những lời như vậy, cảm tưởng đang coi nàng là một tiểu nữ hài chưa lớn, Vân Sinh bất đắc dĩ cười, sau đó gật gật đầu.

Lúc bước vào sảnh, Vân Sinh thấy Vân Song cũng đang ngồi đó.

Lúc dùng bữa, cả nhà bốn người vây quanh bàn một chiếc bàn lớn, Vân Song và Vân Sinh ngồi đối diện nhau.

Vân Sinh chỉ vào tô bảo vịt trước mặt, xoay qua nói với Xảo Chi đang hầu hạ một bên:

“Ta thấy Vân Song biểu tỷ thích ăn cái này, lấy qua đi.”

Xảo Chi cúi thấp đem ở bát bảo vịt trước mặt Vân Sinh chuyển qua trước mặt Vân Song.

Vân Song vừa vui mừng, vừa có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, liên tục xua tay:

“Không cần không cần.”

Chỉ thấy Vân Sinh nhoẻn miệng cười, nhìn Vân Song ở phía đối diện nói:

“Biểu tỷ khách khí cái gì, chúng ta là tỷ muội, phải chung sống với nhau thật tốt.”

Vân Song nghe xong Vân Sinh nói, lại là ngượng ngùng cười cười, múc một muỗng bảo vịt đưa vào miệng.

Mà Vân Sinh bên này lại tiện đà nói:

“Vân Song biểu tỷ lớn hơn ta vài tuổi, ta ngày thường nếu có điểm nào không đúng, biểu tỷ hãy chỉ bảo ta để ta sửa lại.

Mấy chuyện mâu thuẫn vụn vặt của tỷ muội chúng ta không cần khiến người khác ở ngoài phải lao tâm, Vân Thu biểu tỷ vừa gả đến cố gia không lâu, cả ngày phải lo biết bao nhiêu việc trong phủ, Vân Song biểu tỷ đừng vội vàng nói với tỷ ấy.”

Ý tứ trong lời nói của Vân Sinh chính là hy vọng hai người bọn nàng nếu có ân oán gì thì cũng chớ có liên lụy đến việc của Bạch gia, tốt nhất là nên tự mình giải quyết yên ổn.

Nhưng lại không biết Vân Song có hiểu được ý của nàng hay không.

Mà Bạch phu nhân ở bên nhìn thấy Vân Sinh rộng lượng như vậy, bà cũng là rất vui mừng, mỉm cười gật đầu.

Bạch lão gia vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nhìn xử sự của Vân Sinh như vậy, trong lòng tự có tính toán của riêng mình.

Sau khi dùng qua cơm tối, Bạch lão gia gọi Vân Sinh vào thư phòng.

Thư phòng này là lần đầu tiên Vân Sinh bước vào.

Vừa bước qua cánh cửa, liền thấy hai bên tường ở phía trên treo mấy bức sơn thủy họa, mấy chiếc ghế khắc gỗ hoa lê để ở một bên.

Bạch lão gia dẫn Vân Sinh đi vào bên trong, bước qua một bức bình phong, liền thấy bộ bộ bàn ghế lớn, phía trên bày văn phòng tứ bảo.

Hai bên sườn là hai kệ sách bằng gỗ đỏ bày rất nhiều sách.

Vân Sinh đi đến kệ sách trước đánh giá mấy cuốn sách kia.

Bạch lão gia thấy vậy, ngồi xuống nói:

“Con nếu muốn nhìn kỹ cuốn nào thì có thể tự mình lấy xuống.”

Vân Sinh nhìn một lúc lâu, thấy giá sách này, lâm lâm đủ loại các loại thư tịch, loại nào cũng có một ít, thậm chí còn có binh thư Kinh Thi.

Nàng xoay người cười nói: “Kho tàng sách của cha thật là phong phú a.”

Đang nói chuyện, Vân Sinh ngồi xuống đối diện Bạch lão gia, lại hỏi: “Cha kêu nữ nhi tới, chính là có việc?”

Bạch lão gia vẫn chưa nói vào vấn đề, chỉ hỏi Vân Sinh:

“Ngày ấy ta sai Bạch Võ đi đón con xuống núi, nhưng lão nói khi đi đến chân núi liền gặp con.”

Vân Sinh ngẫm lại, xác thật đúng là như thế, tiện đà nói:

“Nữ nhi cũng không nhớ quá rõ ràng, ngày đó sư phó bỗng nhiên cho phép nữ nhi xuống núi, nữ nhi cũng rất là kinh ngạc, sau này lúc xuống còn chưa đến chân núi đã gặp Võ thúc dẫn theo một đám người đi lên.”

Bạch lão gia nghe xong Vân Sinh nói, cân nhắc một chút rồi lại nói:

“Hành Tâm đạo trưởng liệu sự như thần, hẳn là đã bấm đốt ngón tay tính ra ngày giờ ta phái người lên núi đón con, cho nên đã cho phép con xuống núi.”

Vân Sinh nghe xong, chỉ hàm hồ cười, vẫn chưa trả lời cha.

Bởi vì đối với nàng, sư phó Hành Tâm rốt cuộc có thực sự sở hữu thần thông pháp thuật hay không, chuyện này cũng chỉ qua lời đồn đại truyền miệng mà thôi.

Nhiều năm như vậy, Vân Sinh cũng không thể xác định được.