Chương 44: Muốn giương oai? Ngươi tìm lầm người rồi!
Nhóm dịch: Bàn Tơ Động
Bạch phu nhân thấy tình hình như vậy liền muốn giảng hòa:
“Vân Thu sao lại nói như vậy, trong khoảng thời gian Song nhi ở chỗ này, ta cùng với cữu cữu của ngươi đều xem như con gái mà nuôi dưỡng, ai lại khi dễ nàng bao giờ.”
Bạch phu nhân thân là trưởng bối, nói ra những lời như vậy cũng đã cho Vân Thu vài phần mặt mũi rồi.
Nhưng ai ngờ Vân Thu này lại không có một chút cảm kích, bàn tay thon dài “Bang” một tiếng đập xuống bàn trà.
Vân Sinh hơi chau mày lại.
Bạch lão gia lúc này lại làm như vẫn chưa nhìn ra mùi thuốc súng, chỉ bình tĩnh nói:
“Nếu đã tới rồi, hôm nay liền lưu tại trong phủ dùng bữa đi.”
Nhưng chỉ nghe Vân Thu lập tức cười lạnh một tiếng.
Thế nhưng bộ dàng nàng ta cười như không cười, đảo mắt nhìn Bạch lão gia ngồi ở thượng đầu, thanh âm cùng Vân Song giống nhau, mang theo một cổ sắc nhọn, thả ra âm dương quái khí:
“Cữu cữu, công công của ta hôm nay biết được ta tới Bạch gia, đặc biệt dặn ta tới thăm hỏi cữu cữu, không biết cữu cữu đối với chuyện năm nay tranh cử hoàng thương đã nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.”
Vân Thu vừa nói ra lời này, sắc mặt của Bạch phu nhân lập tức hiện lên ưu phiền.
Bạch lão gia vẫn chưa lập tức trả lời.
Vân Sinh ngồi một bên đến giờ vẫn chưa lên tiếng, bỗng nhiên phát ra tiếng cười rúc rích.
Chỉ thấy Vân Sinh không nhanh không chậm từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn thêu phương vân cẩm, mày hơi chau lại, tay nhéo nhéo khăn ở trước mặt rồi sau đó mới bày ra vẻ mặt chán ghét, nói:
“Người đâu, mau đến đây mở hết cửa sổ ra đi, cái mùi hương son phấn nồng nặc này sắp khiến ta chết ngạt rồi.”
Vân Sinh không màng đến biểu cảm kỳ quái của Bạch phu nhân, chỉ đạm nhiên cười, nhìn Vân Thu ngồi đối diện hiện nay đã nổi giận, buồn bã nói:
“Đây là Vân Thu biểu tỷ có đúng không? Thật ngại quá, ta thân mình không được tốt, chịu không nổi cái mùi hỗn độn này.”
Vân Song ở bên trợn mắt tức giận nhìn, chiếc khăn ở trong tay không biết đã có bao nhiêu cái nếp gấp.
Vân Thu lại “Bang” một tiếng, nện một phách bàn trà, tức giận trừng mắt Vân Sinh.
Nhưng nàng ta còn chưa mở miệng, liền nghe được Vân Sinh phong khinh vân đạm nói:
“Vân Thu biểu tỷ có bản lĩnh thật, mới gả đến nhà Cố đại nhân ít ngày mà việc triều chính của Cố đại nhân cũng là do con dâu Vân Thu biểu tỷ ngươi định đoạt?”
Vân Thu định mở miệng cãi lại, nhưng Vân Sinh lại không cho nàng cơ hội mở miệng.
Vân Sinh liếc nàng một cái, tiện đà như cũ nhàn nhạt nói:
“Không biết nếu như Cố đại nghe được con dâu nhà mình ỷ vào ngài ấy là quan viên có quyền vị thân phận cao ở trong triều, mà ở bên ngoài triều đình dám đem việc hoàng thương ra tranh cử, ngài ấy sẽ có cảm tưởng gì.”
Vân Thu nghe xong Vân Sinh nói, môi đỏ mím chặt, trong tay song quyền không tự kìm hãm được càng nắm chặt chặt.
Vân Sinh nhìn nàng ta, trong lòng một tiếng cười lạnh, nhìn phản ứng của Vân Thu như vậy, nàng liền có thể xác định rằng nàng ta bất quá là ở đây dựa vào chức quan của Hộ Bộ Thượng Thư, phô trương gia thế mà thôi.
Bạch phu nhân tràn đầy lo lắng đẩy đẩy tay Bạch lão gia, ý muốn Bạch lão gia đừng có Vân Sinh nói nữa.
Nhưng Bạch lão gia ngược lại chỉ trở tay vỗ nhẹ lên tay của Bạch phu nhân, nhìn bà bằng ánh mắt trấn an.
Bạch lão gia chẳng những không hề mở miệng ngăn cản Vân Sinh, ngược lại khuôn mặt còn luôn mỉm cười nghe Vân Sinh nói.
Vân Sinh nói tiếp:
“Theo lý mà nói, vô luận là thế nào, biểu tỷ tuy rằng gả vào nhà đó, nhưng cũng còn xem như là người nhà Bạch gia, trong người chảy huyết mạch của Bạch gia.
Cho nên biểu tỷ ngươi cũng không nên ở ngoài nói xấu Bạch gia, làm người khác chê cười Bạch gia chúng ta không phải.”
Vân Thu lại nghe Vân Sinh nói lời, bất giác thở ra một hơi.
Vân Sinh ngược lại gương mặ vẫn là một bộ ôn hòa, cười cười nhìn Vân Thu nói:
“Huống hồ, sắp tới Vân Song biểu tỷ xuất giá, cũng muốn ở tạm chỗ của Bạch phủ.”